Chẳng mấy chốc, những chiếc xe của nhà họ Tô đều rời đi.
“Phụt!”
Đúng lúc khi đội xe của nhà họ Tô biến mất
Diệp Viễn phụt ra một ngụm máu lớn.
“Anh Diệp, anh không sao chứ?”
Liễu Huân sợ hãi, vội vàng tiến lên đỡ Diệp Viễn.
“Không sao! Đỡ tôi vào!”
Sau khi trở lại biệt thự, Diệp Viễn tự đi vào trong phòng, bắt đầu trị thương.
Đầu giờ chiều, Diệp Viễn đi ra khỏi phòng, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường.
Vết thương của anh gần như đã lành bảy, tám phần.
“Anh Diệp, tôi vừa nhận được thông tin, nhà họ Tiêu đã gọi điện cho nhà họ Tô, bảo Tô Lâm đi đón Tô Yên Nhiên trở về. Một tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn với Tiêu Thiên Minh!”
Liễu Huân vội vàng đi tới nói với Diệp Viễn thông tin mà anh ta vừa nghe được từ người trong nhà.
Diệp Viễn nghe vậy chỉ bình tĩnh gật đầu.
“Bây giờ, anh lập tức bảo chú anh đưa vài loại thuốc lâu năm cho tôi, càng nhiều càng tốt! Hơn nữa, để đẩy nhanh hấp thụ thuốc, tháng này tôi sẽ cần rất nhiều dược liệu!” Chuyện hôm nay khiến Diệp Viễn hiểu rõ, bản thân anh vẫn vô cùng yếu ớt, một nhà họ Tô nhỏ bé cũng đã khiến anh phản kháng trong sự bất lực. Huống hồ, trong tương lai còn phải đối diện với nhà họ Tiêu hùng mạnh. Cho nên, trong thời gian một tháng, anh phải đẩy thực lực của bản thân đến mức mạnh nhất. Chỉ có như vậy, anh mới có cơ hội chiến đấu với nhà họ Tô và đánh lại Tiêu Thiên Minh.
“Được!”