“Hơn nữa địa bàn rộng lớn như thế, các người lại chỉ cho chúng tôi một tiệm đậu hũ thối nho nhỏ, rõ ràng là hiếp người quá đáng!” “Bây giờ Phệ Thiên Giáo các người không thể ra ngoài, nơi này cũng đã đến lúc đổi chủ rồi, không thể để Phệ Thiên Giáo các người giành hết lợi ích được!” “Dù sao này mấy ông già trong Phệ Thiên Giáo ra ngoài, thực lực của nhà họ Ô chúng tôi cũng đã đủ chống lại bọn họ rồi!” Dứt lời, nét mặt Ô Hồng Vũ thay đổi, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm bà lão. “Bây giờ tôi cho bà cơ hội phục tùng tôi, nói ra vị trí của Thiếu chủ các người, tôi sẽ tha tội chết cho bà!” Dứt lời, khí thế Ô Hồng Vũ đột ngột thay đổi, trên lòng bàn tay ông ta có một ngọn lửa nội khí ngưng tụ, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Thấy động tác của Ô Hồng Vũ, bà lão thầm thấy hoảng hốt, nhưng ngoài mặt lại có vẻ vô cùng bình tĩnh. “Ha ha, Ô Hồng Vũ, ông thật sự cho rằng Phệ Thiên Giáo chỉ có một mình tôi ở lại nơi này à?” “Đừng hòng hù doạ tôi, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, lần trước mấy người của Phệ Thiên Giáo đều đã chết ở Giang Bắc, chỉ còn lại một tên Thiếu chủ không biết đang kéo dài hơi tàn ở đâu thôi”. “Mà mấy ngày nay, vì trồng thuốc cho Thiếu chủ của bà, e rằng bà cũng đã mất rất nhiều linh lực, có lẽ thực lực của bà lúc này còn chưa đến một phần mười ấy chứ!” “Hừ, dù thực lực của tôi không còn được một phần mười thì ông vẫn không phải là đối thủ!”, bà lão nói với vẻ khinh thường. “Vậy à, thế thì thử xem!” Dứt lời, ngọn lửa nội khí trong lòng bàn tay Ô Hồng Vũ lập tức biến thành một thanh kiếm sắc bén đâm về phía bà lão. “Hừ!” Bà lão hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người đột nhiên thay đổi, bàn tay như cành cây khô lập tức cầm lấy quải trượng đầu rắn kia, ngăn chặn thanh kiếm sắc bén của Ô Hồng Vũ. “Ầm!” Hai người giao thủ với nhau, khí thế mạnh mẽ càn quét. Lan can của toàn bộ ngôi nhà nhỏ lập tức bị hất bay, mấy dược liệu trồng dưới đất cũng liên tục lay động. Ông chủ tiệm đậu hũ thối đứng bên cạnh hai người vội vàng lùi lại. Sau khi lùi hơn trăm mét, ông ta mới nghĩ lại mà sợ đáp xuống đất. Còn Liễu Yến Nhi không phải người luyện võ thì không may mắn như thế, khí thế mạnh mẽ này khiến cơ thể cô ta như sắp bị xé nát thành mảnh vụn. Nhưng lúc này, Liễu Yến Nhi chợt có cảm giác trong cơ thể mình đột nhiên xuất hiện một lực lượng mạnh mẽ hơn, giúp cô ta tiêu trừ khí thế kinh khủng kia. Mà lực lượng mạnh mẽ này xuất hiện nhanh nhưng biến mất cũng nhanh. Ô Hồng Vũ và bà lão đang chiến đấu cũng không chú ý tới tình trạng của Liễu Yến Nhi. Vũ khí của hai người vừa va vào nhau đã tách ra, hai người đều vô thức lùi về sau một bước. “Không ngờ ông đã đột phá đến cảnh giới Võ Vương hậu kỳ rồi!”