Bà lão suy tư một lúc, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa. Lúc này Tang Thản Chi mới nhìn về phía Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Oắt con, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, quỳ xuống dập đầu xin lỗi Thánh nữ, sau đó ngoan ngoãn để cho tôi luyện chế thành con rối, tôi sẽ tha cho những người bạn đó của cậu một mạng”. Diệp Viễn cũng cười ha hả: “Ha ha, tôi cũng cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết bí mật chỗ này của các ông, tôi sẽ cho các ông được toàn thây!” “Ranh con ngông cuồng vô tri, tôi sẽ cho cậu biết thực lực của cảnh giới Võ Hoàng!” Nói xong, tay Tang Thản Chi vừa cử động, trong lòng bàn tay lão ta xuất hiện một ngọn lửa nội khí tràn đầy năng lượng khủng khiếp. “Đi!” Lão ta vừa hét lên, ngọn lửa nội khí kia to dần lên theo gió rồi biến thành một con rắn lửa, cuốn theo sức mạnh đáng sợ lao về phía Diệp Viễn. Còn bà lão thấy Tang Thản Chi ra tay, thoắt cái bà ta cũng dịch chuyển, lại cầm cây ba toong đầu rắn kia vào trong tay. Sau đó bà ta tàn nhẫn tấn công về phía Diệp Viễn. Trong chốc lát, ngọn lửa nội khí bắn nhanh tới của Tang Thản Chi cũng đâm mạnh vào người Diệp Viễn. Nhưng nó chẳng gây tổn thương cho anh chút nào. “Sao có thể vậy được?” Mặt Tang Thản Chi biến sắc, ngọn lửa nội khí này của lão ta đến cả cao thủ cùng cảnh giới cũng không dám đỡ bằng thân thể, thế mà giờ Diệp Viễn lại đỡ bằng cơ thể của mình, đã thế còn chẳng bị thương chút nào. Cho dù là một sợi tóc cũng không thiếu. Lúc này, lão ta nghe thấy Diệp Viễn cười khẩy một tiếng. “Hừ, chơi lửa ở trước mặt tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình!” Nói xong, Diệp Viễn vung tay lên, một ngọn lửa màu vàng bay lên từ trong lòng bàn tay anh. “Ngọn lửa này của cậu là gì thế?” Tang Thản Chi kinh ngạc, trong lòng vô cùng chấn động. Lão ta có thể cảm nhận được sức mạnh của ngọn lửa trong tay Diệp Viễn, nó như có thể huỷ diệt cả thế giới. “Ông thử rồi sẽ biết thôi mà!” Dứt lời, Diệp Viễn nhấc tay lên, ngọn lửa kia bay về phía Tang Thản Chi như một mũi tên. Những nơi ngọn lửa đi qua, tất cả đồ vật đều cháy thành hư vô, ngay cả mặt đất cũng xuất hiện một cái hố lớn rất sâu. Cảnh tượng này khiến Tang Thản Chi tê cả da đầu, lão ta biết nếu bị ngọn lửa đó đuổi kịp, lão ta nhất định sẽ chết. Tang Thản Chi quay đầu bỏ chạy mà không do dự chút nào. Cũng chẳng lề mề chút nào. Tốc độ chạy trốn của một cao thủ cảnh giới Võ Hoàng có thể nói là nhanh đến mức cao nhất, nhưng so với ngọn lửa của Diệp Viễn thì vẫn còn quá chậm. Tang Thản Chi còn chưa chạy được một trăm mét đã bị ngọn lửa đánh vào lưng. “Á!” Cùng với một tiếng hét thảm thiết, cơ thể Tang Thản Chi ngã lăn quay xuống đất. Lúc này Diệp Viễn giơ tay lên, ngọn lửa kia tự động dập tắt.