Người đàn ông kia cũng đá một cước, đá sau mà lại đến trước, hung hăng đá vào chân người đẹp cổ trang. Người đẹp cổ trang lập tức lùi về sau mấy bước, vẻ mặt tái nhợt. “Đại sư huynh!” Người đẹp kia nhìn người đàn ông với vẻ mặt kiêng dè. “Mẹ nó, còn muốn đánh ông đây sao, Đồ Phi, bắt cô ta lại cho tôi, hôm nay tôi phải chơi chết ba con khốn này mới được” Vẻ mặt cậu Lâm hung dữ nhìn chằm chằm ba người Phùng Tiêu Tiêu, ánh mắt đầy sự điên cuồng. Lúc này, bản tính ăn chơi trác táng mới hoàn toàn bộc lộ. Người đàn ông mặc đồ thể thao không nói gì, trực tiếp tiến lên trước, muốn ra tay. Nhưng một giọng nói lạnh lẽo cực điểm vang lên sau lưng. “Nếu anh dám ra tay, tôi chắc chắn anh sẽ chết rất thảm!” Âm thanh bất ngờ này khiến người đàn ông mặc đồ thể thao chợt giật mình, đồng thời anh ta cảm thấy luồng khí thế mạnh mẽ đang vây chặt cơ thể. Trong lòng anh ta có cảm giác như thể chỉ cần mình dám cử động thì luồng khí thế mạnh mẽ kia sẽ trực tiếp giết chết anh ta. Âm thanh đột nhiên vang lên khiến tất cả mọi người sững sờ. Duy chỉ có Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi thì tỏ vẻ vui mừng, bởi vì bọn họ rất quen thuộc với âm thanh này. “Ai? Mẹ nó, kẻ nào dám nhúng tay vào chuyện của ông đây, không…” Chỉ là cậu Lâm còn chưa nói hết lời thì thân thể đã lập tức bay đi. Lúc này, mọi người mới phát hiện, sau lưng họ xuất hiện cả một nhóm người. Người đứng đầu tiên lại là một thiếu nữ. “Diệp Viễn, sao anh lại ở đây?” Nhìn thấy mấy người Diệp Viễn, Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi vui mừng, Phùng Tiêu Tiêu bèn nhào vào lòng Diệp Viễn. Thư Uyển Nhi cũng rất kích động chạy qua, chỉ là cô ta không trực tiếp như Phùng Tiêu Tiêu, mà chỉ đến trước mặt Diệp Viễn, vui mừng nhìn anh. Xem ra lại là một người đẹp tương tư thầm thương trộm nhớ Diệp Viễn. Hai người Thẩm Tiểu Tiểu và Lâm Hàn Tuyết đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương, cũng có chút hâm mộ. Mà Lâm Vãn Tình thì rất bình tĩnh nhìn mọi thứ, cô ta biết rõ, kiểu người ưu tú như Diệp Viễn, đương nhiên không thể thiếu hồng nhan tri kỷ. Duy chỉ có Tiểu Vũ, cô ấy dùng vẻ tò mò nhìn Thư Uyển Nhi và Phùng Tiêu Tiêu. “Anh đến tìm các em!” Diệp Viễn ôm Phùng Tiêu Tiêu, khẽ nói. “Sao vậy, hai minh tinh nổi tiếng không sao chứ?”