Đặc biệt là Lý Hồng Đào, ông ta hẳn đã biết trước đây người này thường xuyên lén lút mở cửa sau cho một số người. Người này là người của công ty ông ta, và lần này là lần hợp tác quan trọng với một nhân vật hàng đầu như Anweier. Ông ta liền muốn mang theo người của mình đến để học hỏi kinh nghiệm từ một nhân vật hàng đầu như Anweier. Ông ta thật sự không ngờ rằng cấp dưới của mình lại là kẻ ăn cây táo rào cây sung, làm ra loại chuyện khiến cho ông ta cũng phải lạnh sống lưng. "Ầm!" Lý Hồng Đào vô cùng phẫn nộ, thẳng chân đá một cước khiến nhà tạo mẫu ngã xuống đất. Ngay lập tức ông ta lại tiến lên, giơ chân liên tục đá thẳng vào người nhà tạo mẫu một cách vô cùng hung hăng. Một lúc sau, nhà tạo mẫu ngã dưới đất đã bị đá đến bất tỉnh. Nhưng Lý Hồng Đào vẫn không dừng lại. "Được, hắn đã biết sai rồi, liền thả hắn đi!" Lúc này, Phùng Tiêu Tiêu tốt bụng cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa nên đã chủ động lên tiếng. Sau đó Lý Hồng Đào mới dừng lại. "Người đâu, lôi tên khốn kiếp này ra ngoài cho tôi!" Mấy bảo vệ vội vã tiến lên mang nhà tạo mẫu đang hấp hối đi. "Nhớ kỹ, sau này đừng để chuyện như vậy xảy ra nữa!" Lúc này Diệp Viễn mới lạnh lùng nói. Hai người kia sợ hãi tới mức vội vàng gật đầu liên tục. "Đúng đúng, sau này loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa!" Đến lúc này thì mọi chuyện mới xem như đã được giải quyết hoàn toàn. Để tạ lỗi với Diệp Viễn, Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi, Anweier ngay lập tức yêu cầu khách sạn sắp xếp một phòng bao cho mọi người. Trong lúc mọi người ở đây đang uống rượu và nói chuyện hào hứng. Thì ở bên ngoài khách sạn. Sau khi bị ném ra khỏi khách sạn, cậu Lâm cực kỳ tức giận. Là một cậu chủ nổi danh ở tỉnh Điên Vân, anh ta chưa bao giờ gặp phải chuyện đáng xấu hổ như vậy. Tức giận, anh ta liền gọi điện ngay cho Vương Tử Phàm. Anh ta muốn Vương Tử Phàm, một tay anh chị, dẫn người đến báo thù cho mình. Tuy nhiên, điện thoại của Vương Tử Phàm đã tắt máy. Không thể nào liên lạc được. Không liên lạc được với Vương Tử Phàm, cậu Lâm liền bực bội gọi cho ông ngoại. Chuyện khiến cho cậu Lâm vô cùng ngạc nhiên và vui mừng chính là, ông ngoại của anh ta nói, giờ phút này ông ta đang ngồi trên phi cơ đến tỉnh Tiềm Long. "Tên khốn kiếp đáng chết cứ chờ đó, chờ ông ngoại tao đến rồi thì tao sẽ từ từ tra tấn từng đứa một!" Sau khi cúp điện thoại, cậu Lâm lập tức chạy ra sân bay. Không lâu sau khi cậu Lâm và những người khác rời đi. Vài chiếc ô tô đột nhiên chạy đến trước cửa công ty mà Sở Vân Phi đã mua. Người đi đường cùng xe cộ trên đường đều sợ tới mức nhanh chóng chạy khỏi ngã tư khi thấy đoàn xe vừa đến đều là xe của nhà họ Vương tỉnh Tiềm Long. Đoàn xe nhanh chóng bao vây toàn bộ khách sạn.