“Bác Cả, chú Ba, xin hai người, cháu cầu xin hai người!” “Bốp!” Một người đàn ông trung niên trong đó hơi khó chịu, vung chân đạp một phát vào lưng chàng trai. “Đúng là tự tìm đường chết, mày không hiểu tiếng người à, ông đây bảo mày cút!” “Bố, bác Cả, sao thế ạ?” Lúc này, một cô gái mặc đồ thương hiệu nổi tiếng, cầm túi xách đắt tiền đi xuống từ một chiếc Porsche. Khi nhìn thấy chàng trai dưới đất, cô ta lập tức xụ mặt xuống. “Bác Cả, bố, hai người còn nói nhảm với tên ăn mày này làm gì, mau đuổi nó đi đi, chồng con sắp đến rồi, nếu để anh ấy nhìn thấy chúng ta vẫn liên lạc với tên ăn mày này thì anh ấy sẽ nổi giận đấy!” “Được được được, bố sẽ đuổi nó đi ngay, Hân Nhi, con mau vào trong khách sạn chuẩn bị tiếp đón cậu Hoàng đi!” Sau khi cô gái được gọi là Hân Nhi đi vào khách sạn, hai người đàn ông trung niên kia lập tức quát lên với bảo vệ gác cửa. “Mấy người đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tới đuổi tên ăn mày chết tiệt này đi cho tôi!” Mấy bảo vệ vội vàng nhận lệnh chạy tới, bắt lấy chàng trai kia ném ra khỏi cửa khách sạn. Mà lúc này, mấy người nhóm Diệp Viễn cũng vừa khéo bước xuống từ trên xe. Khi nhìn thấy chàng trai, Thẩm Tiểu Tiểu bên cạnh Diệp Viễn chợt thay đổi sắc mặt. Cô ta vội vàng ngồi xổm xuống đỡ chàng trai dậy. “Anh họ, anh làm sao thế?” Khi nhìn thấy Thẩm Tiểu Tiểu, chàng trai lập tức kích động nắm lấy tay cô ta. “Tiểu Tiểu, mau… mau cho anh mượn ít tiền! Ông nội đang đợi tiền để cứu mạng!” “Ông ngoại bị làm sao thế?”, Thẩm Tiểu Tiểu nhất thời hoảng hốt. “Bây giờ không phải lúc để nói chuyện, em mau đến bệnh viện với anh!” “Được!” Thẩm Tiểu Tiểu cũng không dám hỏi nhiều, bèn định rời đi cùng với chàng trai. “Mọi người vào khách sạn nghỉ ngơi trước đi, tôi đến bệnh viện cùng Tiểu Tiểu một chuyến!” Diệp Viễn nói một tiếng với mấy người nhóm Sở Vân Phi, sau đó bảo Thẩm Tiểu Tiểu và chàng trai kia lên xe. Xe chạy nhanh, chưa đến mười phút ba người đã đi tới một bệnh viện ở thành phố Thanh Long. Vừa đi tới cửa một căn phòng bệnh, ba người đã nghe thấy một giọng nói truyền ra từ bên trong. “Không có tiền, không có tiền thì các người phẫu thuật kiểu gì, chỗ chúng tôi là bệnh viện chứ không phải tổ chức từ thiện, nếu không có tiền thì mau dọn ra ngoài, các người biết mỗi ngày có bao nhiêu người đợi một cái giường không? Đừng làm ảnh hưởng việc nhận bệnh nhân khác của chúng tôi!” Lúc này, trong phòng bệnh lại có một giọng nữ vang lên.