Sau đó Lữ Hạo Nhiên lại phân vân giữa Phùng Tiêu Tiêu, Lâm Vãn Tình và Lâm Hàn Tuyết, cuối cùng anh ta chỉ vào Lâm Vãn Tình và Phùng Tiêu Tiêu, nói. “Vậy tôi chọn hai em này!” Giờ Sử Thiên Nhất không tuân theo quy tắc, chọn người theo địa vị và thực lực của gia tộc, vậy thì Lữ Hạo Nhiên cũng sẽ không tuân theo quy tắc trước đó. Hai người Châu Văn Khôn và Tư Đồ Ngọc Huy cũng không có ý kiến, dù sao lần nào họ cũng xếp cuối cùng. Ai bảo thực lực của gia tộc bọn họ không bằng Sử Thiên Nhất và Lữ Hạo Nhiên làm gì. “Anh Châu, tôi nhường anh cô gái đó đấy, tôi chọn cô bé kia!”, Tư Đồ Ngọc Huy nói. Anh ta thích kiểu con gái mới lớn, chưa trưởng thành hẳn, kiểu nụ hoa chớm nở ấy. “Tôi không có ý kiến!”, Châu Văn Khôn cười đáp. Sau khi mấy người “phân chia” các cô gái bên cạnh Diệp Viễn cho nhau xong, Sử Thiên Nhất nói với Mã Thanh Thiên. “Đi thôi, mất mặt như thế nào thì lấy về lại bằng cách đó cho tôi!” “Dạ vâng, anh Sử, anh chỉ cần nhìn là được rồi ạ!” Mã Thanh Thiên căm tức dẫn đám vệ sĩ của Sử Thiên Nhất bừng bừng khí thế đi về phía nhóm Diệp Viễn. Nhóm của Diệp Viễn đã chú ý tới những người này từ nãy giờ, nhưng những người này không lại gần, họ cũng mừng vì được vậy. Vốn dĩ hôm nay họ chỉ muốn đi chơi cho thoả thuê thôi, không muốn bị những người này làm phiền. Nhưng không ngờ bọn chúng vẫn kéo qua. “Sao nào? Kéo người tới trả thù à?” Sở Vân Phi lập tức bước ra, nhìn Mã Thanh Thiên và đám vệ sĩ đằng sau anh ta với vẻ rất khinh thường. “Mấy thằng nhãi chết bầm này, hôm nay đã đánh tao mà còn đốt xe của anh Sử, hôm nay bọn mày chết chắc rồi”. “Rầm!” Nhưng Mã Thanh Thiên vừa dứt lời đã bị Tiểu Vũ đá một phát lăn ra đất. Bởi vì Mã Thanh Thiên đã quấy rầy cô ấy học nhảy. Mã Thanh Thiên xui xẻo va người vào làm gãy luôn lan can tầng hai, sau đó rơi xuống lớp kính cách âm khổng lồ trên trần tầng một. Một tiếng “rầm” vang lên. Lớp kính cách âm kia vỡ tan tành, Mã Thanh Thiên rơi thẳng xuống dưới tầng một. May mà mấy cô gái nhảy trên sân khấu vừa mới đi xuống, không thì cũng chẳng biết sẽ có bao nhiêu người bị thương. Sự cố đột ngột phát sinh khiến tầng một vốn đang ồn ào náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh, tiếng nhạc sôi động cũng dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn lên tầng hai. “Mẹ kiếp, giết hết cả đám rác rưởi này luôn đi!” Đám vệ sĩ sau lưng Mã Thanh Thiên cũng không ngờ nhóm Diệp Viễn lại kiêu ngạo như thế, vẫn dám đánh Mã Thanh Thiên ngay trước mặt bọn họ. Quả thật không để họ vào mắt chút nào mà. Cùng lúc khi một gã vệ sĩ quát toáng lên đầu tiên, cả đám lập tức xông về phía Sở Vân Phi. Sở Vân Phi cũng không ngốc, anh ta liền lùi lại đến bên cạnh Diệp Viễn. “Anh hai cứ để em!” Tiểu Vũ hét lên một tiếng, sau đó lao về phía những gã vệ sĩ kia. Những gã vệ sĩ này đối phó với người bình thường còn được, nhưng đối với Tiểu Vũ lại chẳng là gì cả. Chỉ sau vài ba cú đánh, những người này đã lần lượt la hét thảm thiết, bị Tiểu Vũ đá rơi xuống tầng một. Mà Mã Thanh Thiên đang nằm trên sân khấu lại gặp xui xẻo. Anh ta bị mấy gã vệ sĩ này rơi trúng người, ngất xỉu ngay tại chỗ. “Đờ mờ, mấy người này là ai mà kiêu ngạo thế, dám động vào người của anh Sử luôn?” Lúc này, các vị khách dưới lầu cũng đều nhận ra những gã vệ sĩ này đều là người của Sử Thiên Nhất. Điều này khiến họ vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên họ thấy có người dám động vào người của nhà họ Sử. Đã thế hình như anh Sử còn đang có mặt ở đây. “Lần này có trò hay để xem rồi!” Tất cả mọi người đều biết ở thành phố Thanh Long, Sử Thiên Nhất chẳng khác nào con vua cả, không ai dám động tới anh ta. Với tính cách của Sử Thiên Nhất, chắc chắn anh ta sẽ không để những kẻ gan to bằng trời này sống sót rời khỏi thành phố Thanh Long. Đúng như trong dự đoán của mọi người, ở cách đó không xa, Sử Thiên Nhất đang đợi đám Mã Thanh Thiên đưa hai người mà anh ta thích là Thư Uyển Nhi và Thẩm Tiểu Tiểu về, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên lạnh lùng.