Đối mặt với sự uy hiếp của Tiểu Vũ, Sử Thiên Nhất vội vàng gật đầu. “Được, tôi đồng ý, nhưng bây giờ tôi không mang theo nhiều tiền như thế bên người, tôi cần phải về nhà lấy”. Đương nhiên Diệp Viễn biết Sử Thiên Nhất có ý đồ gì. Sau đó bèn gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, tôi cho các người một tiếng đồng hồ, tôi sẽ đợi các người ở đây. Đúng rồi, nếu lúc trở lại các người không mang đủ tiền bồi thường cho bạn tôi thì có lẽ giá cả lúc đó sẽ không còn như bây giờ đâu!” “Yên tâm, tôi đảm bảo nhất định sẽ mang tiền đến!”, Sử Thiên Nhất cố ý nhấn mạnh chữ “tiền” này. “Ngoài ra, tôi rất thích người phụ nữ bên cạnh anh, cho cô ta ở lại với tôi!” Diệp Viễn lại nhìn về phía Lục Oánh Oánh ở bên cạnh Sử Thiên Nhất với vẻ châm chọc. “Nếu anh thích thì cứ việc dẫn đi!” Sử Thiên Nhất đã lợi dụng Lục Oánh Oánh lấy được những thứ mình cần rồi, hơn nữa anh ta cũng đã chán Lục Oánh Oánh, vốn muốn tìm một cơ hội đá cô ta đi, không ngờ Diệp Viễn còn chủ động đòi Lục Oánh Oánh với anh ta, đương nhiên anh ta muốn còn không được ấy chứ. Sử Thiên Nhất đưa mình cho Diệp Viễn khiến Lục Oánh Oánh hoảng hốt. Rõ ràng anh ta biết Diệp Viễn muốn giữ cô ta lại chắc chắn là vì trả thù cho Lục Thanh Hoà. Nếu cô ta rơi vào tay Lục Thanh Hoà thì kết cục đã ngay trước mắt. “Ông xã, đừng bỏ em lại! Ông xã!” “Cút mẹ cô đi, ai là ông xã của cô chứ!” Sử Thiên Nhất đạp ngã Lục Oánh Oánh, quay đầu định rời đi. Có điều Sử Thiên Nhất vừa đi chưa được hai bước, giọng nói của Tiểu Vũ đã vang lên từ sau lưng. “Này, ai cho các anh đi, các anh còn chưa nói xin lỗi bạn của anh trai tôi đâu!” Sử Thiên Nhất quay đầu lại, sắc mặt hơi u ám. “Tôi đã đồng ý bồi thường tại sao còn cần nói xin lỗi chứ?” “Thế thì không liên quan đến tôi rồi, tôi đã tha thứ cho anh thay bạn tôi, nhưng hình như em gái tôi không đồng ý!”, Diệp Viễn nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ. “Đừng nói nhảm nữa, mau quỳ xuống nói xin lỗi, nếu không tôi ra tay đấy!” Nói xong, Tiểu Vũ lại động đậy chân mình. Một tiếng “phịch” vang lên. Sử Thiên Nhất còn chưa có bất cứ hành động gì mà Châu Văn Khôn đã quỳ xuống trước. “Anh Lục, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi thay anh Lữ nói xin lỗi anh, xin anh rộng lượng tha thứ cho chúng tôi và anh Lữ!” Nghe thấy lời xin lỗi của Châu Văn Khôn, Lục Thanh Hoà nhất thời không biết phải làm thế nào. Vào lúc Lục Thanh Hoà đang khó xử, Tiểu Vũ chủ động cất lời. “Anh đúng là biết điều, chúc mừng anh có thể thoát khỏi đội ngũ thái giám, mau cút đi!” “Cảm ơn cô, cảm ơn! Tôi xin cút ngay đây!” Dứt lời, Châu Văn Khôn thật sự lăn hai vòng dưới đất, sau đó rời đi như chạy trốn. Thấy Châu Văn Khôn bỏ chạy như chó chết chủ, tất cả mọi người ở xung quanh đều không biết nên nói gì. Sắc mặt của Sử Thiên Nhất cũng thay đổi. Anh ta cảm thấy hôm nay bốn gia tộc đều mất hết mặt mũi rồi. “Anh còn ngây người ra đó làm gì, có phải muốn gia nhập đội ngũ thái giám không!” Cuối cùng, Sử Thiên Nhất cắn răng, quỳ dưới đất một cách vô cùng miễn cưỡng. “Anh Lục, tôi thay cậu Lữ xin lỗi anh!” Đương nhiên Lục Thanh Hoà có thể nhìn ra lúc nói câu này, trong mắt Sử Thiên Nhất chứa đầy sát khí. Lục Thanh Hoà sợ hãi đưa tay muốn đỡ Sử Thiên Nhất dậy. Nhưng khi anh ta vừa di chuyển đã nghe Tiểu Vũ nói. “Thái độ của anh không thành khẩn chút nào!” Dứt lời, Tiểu Vũ lập tức tát một cái lên mặt Sử Thiên Nhất. “Ai dám to gan gây chuyện ở Tiên Cảnh Nhân Gian của tôi đấy!” Lúc này, dưới lầu chợt vang lên một tiếng hét giận dữ. Mọi người đồng loạt nhìn sang thì thấy lối vào cửa lớn có một người đàn ông trung niên mặc vest, đeo kính gọng vàng, tóc chải chuốt gọn gàng, ăn mặc rất tao nhã giận dữ tiến vào. Sau lưng ông ta còn có mấy người đàn ông cao to đi theo, nhìn khí thế trên người bọn họ cũng không khó đoán những người này đều là võ giả.