“Còn nữa, dạy người của mình cho tốt vào, đừng có ỷ nhà mình có chút thực lực lại đi diễu võ dương oai ở khắp nơi. Nếu ông không quản được thì tôi có thể giúp ông!” Diệp Viễn lại lạnh lùng nhìn lướt qua Ô Hoàn Vũ. Anh vừa dứt lời, Ô Hồng Vũ đã thẳng tay tung một chưởng khiến Ô Hoàn Vũ ngã nhào xuống đất. “Cái thằng không ra gì này, còn không mau xin lỗi cậu Diệp đi, cậu Diệp là ai mà đứa không ra gì như mày cũng dám đắc tội hả!” Ô Hồng Vũ biết rất rõ bản tính của con trai mình, ông ta biết chắc con trai mình đã dựa vào thân phận và địa vị của gia đình mình để diễu võ dương oai với bên ngoài. Diễu võ dương oai ở trước mặt người khác thì chẳng sao, nhưng thằng con trai xúi quẩy này của ông ta lại trêu vào Diệp Viễn. Vừa rồi ông ta có thể cảm nhận được Diệp Viễn có vẻ rất không hài lòng về ông ta. Nếu thật sự khiến Diệp Viễn nổi giận, từ đó trong cơn nóng giận anh tiêu diệt nhà họ Ô, kết quả này không phải điều ông ta muốn. Ô Hoàn Vũ bị đánh, mặc dù trong lòng vẫn cực kì khó chịu, không cam tâm. Nhưng khi trông thấy ánh mắt như sắp giết người của bố mình, anh ta lại sợ. “Xin lỗi cậu Diệp, tôi sai rồi!” Diệp Viễn không quan tâm đến lời xin lỗi của Ô Hoàn Vũ. Anh quay đầu nhìn về phía bốn vị gia chủ. Khi bốn người họ nhìn thấy ánh mắt của Diệp Viễn, cả đám chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, sợ tới mức ngã quỵ xuống đất. “Cậu Diệp, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi!” Nói đùa gì vậy, ngay cả võ giả siêu cấp Ô Hồng Vũ đến từ vùng đất Lánh Đời đứng sau lưng họ giờ đây cũng đang quỳ gối trước mặt Diệp Viễn giống hệt một con chó kia kìa. Làm sao họ dám không quỳ cho được. Nhưng Diệp Viễn lại cười nhạt. “Giờ biết sai rồi à, đáng tiếc, có hơi muộn rồi!” Nghe thấy lời này, cả bốn vị gia chủ đều tái mặt tái mày, toàn thân run rẩy một cách mất kiểm soát. “Cậu Diệp tha mạng cho, cậu Diệp tha mạng cho!” “Tôi có nói muốn giết các ông đâu?”, Diệp Viễn rất cạn lời. “Ể?” Mấy người cũng sững sờ, ban đầu họ cứ tưởng Diệp Viễn định ra tay giết mình. “Ể cái gì mà ể? Nếu các ông đã biết lỗi, vậy đương nhiên các ông phải bồi thường cho cái lỗi mà các ông đã gây ra!” Có thể giữ được tính mạng, mấy người đều vô cùng kích động. Họ nói lia lịa: “Dạ dạ dạ, cậu Diệp yêu cầu chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ làm theo y như thế!” “Cũng không khó, bốn gia tộc lớn các ông trích ra một nửa tài sản của mình để bồi thường cho nhà họ Lục”. “Ngoài ra nhà họ Sử phải trả lại tất cả những thứ đã lấy từ nhà họ Lục trước đây. Mặt khác, nhà họ Sử các ông phải giao toàn bộ tài sản của mình cho nhà họ Lục! Đây là hình phạt dành cho các ông!” “Các ông có ý kiến gì không?” Nghe thấy yêu cầu của Diệp Viễn, cả đám đều co rúm lại, trái tim như đang rỉ máu. Một nửa tài sản đấy, họ đã phải cố gắng bao nhiêu năm mới kiếm được, giờ phải sang tay tặng cho người khác, họ thực sự không muốn chút nào. Nhưng đối mặt với cao thủ như Diệp Viễn, họ không dám không đồng ý. Còn nữa, đáng lẽ chuyện này phải trách bọn họ, nếu họ không động tới Diệp Viễn, tài sản của họ cũng sẽ không bị lãng phí như vậy. Có điều nghĩ tới việc nhà họ Sử thê thảm hơn, phải bồi thường toàn bộ tài sản cho nhà họ Lục, điều này khiến ba vị gia chủ khác cũng cảm thấy đỡ hơn phần nào. Khi Lục Thanh Hòa nghe thấy Diệp Viễn yêu cầu người của bốn gia tộc lớn giao tài sản cho nhà họ Lục, anh ta lập tức sững sờ. “Anh Diệp, thế này không được đâu!” “Không có gì mà không được cả, ban đầu do nhà họ Sử lên kế hoạch cướp đồ của nhà họ Lục các anh trước, tôi giúp anh lấy lại, tiện thể thu thêm chút tiền lãi thôi”. Đương nhiên Diệp Viễn cũng biết Lục Thanh Hòa đang lo lắng điều gì. Rõ ràng anh ta đang lo rằng bây giờ có anh chống lưng, bốn gia tộc lớn này sẽ ngoan ngoãn đồng ý giao ra tài sản của gia đình mình. Nhưng nếu anh rời đi, với tính cách của bốn gia tộc lớn, họ chắc chắn sẽ trả thù nhà họ Lục một cách điên cuồng. Tất nhiên không phải công khai, mà là ngấm ngầm.