Hôm nay Sở Vân Phi cần mua một số lượng lớn đồ ngọc và đá thô giúp gia đình, do đó họ sẽ không mua tại các gian hàng bên ngoài. Dưới sự hướng dẫn của Ngụy Thành Bân, mọi người đi đến khu triển lãm ở bên trong. Khu triển lãm trong này chính là khu triển lãm buôn bán đá quý lớn nhất thành phố Thanh Long. Trên thực tế, đây là khu triển lãm của bốn gia tộc lớn và một số gia tộc hạng hai ở thành phố Thanh Long. Dù sao chín mươi phần trăm hoạt động kinh doanh đá quý của thành phố Thanh Long cũng đều do bốn gia tộc lớn và mấy gia tộc hạng hai nắm trong tay. Mười phần trăm còn lại mới là những người bày bán bên ngoài kia. Đối tượng khách hàng trong khu triển lãm này đương nhiên không phải người thường, chủ yếu là các doanh nhân kinh doanh đá quý và một số người giàu có khối lượng tài sản hơn một trăm triệu. Vì vậy, để vào được nơi này phải cần có giấy mời. Khi đến lối ra vào khu triển lãm, Ngụy Thành Bân đang chuẩn bị lấy giấy mời ra và dẫn nhóm Diệp Viễn vào trong. Đằng sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng hét to. “Tránh ra, ông Hoa đến!” Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngoái đầu lại nhìn ra sau, một đám người áo đen vây quanh một ông lão chừng sáu mươi tuổi, mặc trang phục thời Đường đi tới. “Chào ông Hoa ạ!” “Chào ông Hoa ạ!” “Chào ông Hoa ạ!” Những người này đi đến đâu, mọi người xung quanh đều nhường đường, còn kính cẩn chào ông lão này. “Chào ông Hoa ạ!” Khi những người này đi tới trước mặt nhóm Diệp Viễn, Ngụy Thành Bân cũng cung kính chào ông ta. Nhưng ông ta lại chẳng thèm nhìn Ngụy Thành Bân lấy một cái, chỉ nghểnh cao đầu đi vào trong khu triển lãm. “Người này là ai mà oách dữ vậy?” Sở Vân Phi tò mò hỏi. “Đây là ông lớn của thành phố Thanh Long chúng tôi đấy!” Ngụy Thành Bân nhanh chóng giải thích. Nghe thấy lời giải thích của ông ta, mọi người mới hiểu, ông lão mặc trang phục thời Đường vừa rồi là bậc thầy giám định đá quý nổi tiếng nhất thành phố Thanh Long. Hoa Đình Văn. Hoa Đình Văn đã tiếp xúc với đá quý từ khi còn bé, dần dà tiếp xúc nhiều năm liền rồi cũng luyện thành đôi Hoả nhãn kim tinh. Nếu ông ta nói trong khối đá quý này có cái gì, vậy thì khối đá quý đó chắc chắn có cái đó. Hơn nữa trong nhiều năm qua, Hoa Đình Văn chưa từng thất bại một lần nào. Chính vì vậy mà ông ta được gọi là Mắt Thánh. Trong các sự kiện giám định và triển lãm hàng năm đều có rất nhiều người giàu chủ động mời Hoa Đình Văn tới chỉ điểm. Hầu như giá mời Hoa Đình Văn lần nào cũng là một mức giá trên trời. Ở thành phố Thanh Long không có ai dám đắc tội Hoa Đình Văn, kể cả bốn gia tộc lớn. Không chỉ vì khả năng giám định siêu cao của Hoa Đình Văn, mà còn vì có tin đồn ông ta là người của nhà họ Tiêu ở thủ đô. “Nghe nói hôm nay có người đào được đá thô rất lạ trong hầm mỏ, có người sẵn sàng bỏ ra một tỷ để mua, cuối cùng người đó không bán, hôm nay mời Hoa Đình Văn tới để giám định, mọi người mau đi xem đi!” “Thật không vậy? Một tỷ mà cũng không chịu bán ư?” “Hình như là thật, nghe nói khi những khối đá đó được cắt ra, bên ngoài khối đá được bao trùm một loại khí màu xanh, thần kì lắm!” “Phải đấy, tôi cũng nghe nói, có người còn nói khối đá đó là đá thần, loại khí thoát ra từ bên trong là khí thần, có thể chữa khỏi bệnh tật của con người kia kìa!” “Bịa hả? Có cả tác dụng này à?” “Quan tâm thật hay giả làm gì, chúng ta vào xem rồi sẽ biết thôi mà”. Dứt lời, mọi người xung quanh lần lượt lấy giấy mời ra, sau đó vào trong khu triển lãm. Nhóm Diệp Viễn nghe thấy những lời bàn tán này cũng cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc là loại đá gì mà lại thần kì như thế nhỉ? Ngụy Thành Bân lấy giấy mời ra rồi dẫn nhóm Diệp Viễn đi vào khu triển lãm. Giờ phút này trong khu triển lãm người đông như kiến. Ai nấy đều đi về phía bên trong cùng. Mấy người nhóm Diệp Viễn cũng đi tới khu đất trống ở trong cùng. Vừa tới gần, Diệp Viễn đã cảm nhận được linh khí Thiên Địa hết sức dồi dào trong này.