Thần Y tu tiên

chương 627 "ông nội, ông đừng khách khí với diệp viễn nữa!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Còn về việc món đồ này rơi vào tay Diệp Viễn, Hoa Đình Văn đương nhiên sẽ có hàng ngàn hàng vạn cách để lấy lại nó từ tay anh. "Ngu xuẩn!" Lúc này đám dân buôn xung quanh lập tức hiểu ngay rằng Hoa Đình Văn đang giở trò với Diệp Viễn. "Đòi đấu với ông Hoa hả, còn non lắm!" "Thời đại nào rồi mà vẫn còn có kẻ ngu ngốc không sợ chết thế này chứ!" Tất cả những người ở đây đều nhìn Diệp Viễn như nhìn một kẻ ngốc, trong lời nói của họ đều là những sự châm biếm, giễu cợt. Nhưng Diệp Viễn lại chẳng thèm đếm xỉa đến những ánh mắt của mấy người này, đến cuối cùng ai mới thật sự là kẻ ngốc, tất nhiên không cần phải nói. "Người anh em, cậu thanh toán bằng chi phiếu hay quẹt thẻ". Lúc này, người đàn ông trung niên vội vàng, lập tức đi tới, hỏi bằng giọng vô cùng kích động. Bây giờ, ông ta đã quyết định xong rồi, nhất định phải thu tiền càng sớm càng tốt, nếu không ông ta sẽ phải lỗ sặc máu mất. "Quẹt thẻ!" Diệp Viễn tiện tay ném một tấm thẻ cho người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên hào hứng cầm lấy tấm thẻ, nhanh chóng gọi ngay đàn em đến, chuyển số tiền trong thẻ vào tài khoản của mình. Khi nhìn thấy số tiền bên trong tấm thẻ mà Diệp Viễn tiện tay lấy ra, một con số khổng lồ hơn một tỷ, thì ai nấy có mặt tại đây đều kinh ngạc. Phải biết một điều, những người này đều là những doanh nhân đá quý từ nhiều nơi khác nhau, tài sản trong tay họ là nhờ chăm chỉ nỗ lực kiếm tiền không ngừng nghỉ trong nhiều năm mới có được. Hơn nữa còn có rất nhiều người, khối tài sản trong tay còn chưa lên đến một tỷ. Vậy mà một chàng trai trẻ như Diệp Viễn, chưa đầy ba mươi tuổi, vung tay một cái là hơn một trăm triệu. Nhìn dáng vẻ của anh như thể anh chẳng mấy quan tâm đến hơn một tỷ này. Ngay lập tức, mọi người bắt đầu hiếu kỳ rốt cuộc Diệp Viễn là ai. Lúc này, Hoa Đình Văn cũng có chút nghi hoặc nhìn Diệp Viễn, ông ta không ngờ Diệp Viễn lại vung tay hào phóng thoải mái như vậy. Diệp Viễn không để ý tới những ánh mắt kỳ quái của những người này, anh đi thẳng về phía trước, thu gom hết toàn bộ những viên đá Địa Linh. Thu gom đá Địa Linh xong, Diệp Viễn dẫn đám người Sở Vân Phi đi tham quan một vòng phòng triển lãm. Sau khi nhìn lướt qua một lượt, Diệp Viễn phát hiện được một vài khối đá quý chất lượng khá tốt, cùng hơn chục khối đá thô bên trong có chứa đá quý. Anh không quá hứng thú với những khối đá quý và đá thô này lắm nên để cho Sở Vân Phi bỏ tiền ra mua. Chụp ảnh tất cả những viên đá thô có đồ bên trong xong, bọn họ chuẩn bị đi đến các chỗ triển lãm khác để xem qua. Sau khi đám người Diệp Viễn rời đi, sắc mặt Hoa Đình Văn trong chớp mắt trở nên tối sầm. Ông ta lập tức nói với cấp dưới bên cạnh. "Phái người đi theo dõi đám này, mấy món đồ đó không thể để bị thất lạc!" "Vâng!" Lại nói đến đám người Diệp Viễn, họ đi tới một phòng triển lãm ngay sát bên cạnh, vừa bước vào phòng triển lãm đã nhìn thấy ông ngoại của Thẩm Tiểu Tiểu, ông Lục và Lục Thanh Hòa đang bận rộn trong này. Vốn dĩ phòng triển lãm này là nơi trưng bày của nhà họ Sử trong bốn gia tộc lớn, nhưng bởi vì hôm qua Diệp Viễn đã khiến nhà họ Sử bồi thường hết toàn bộ tài sản cho nhà họ Lục. Vì vậy, phòng triển lãm này hiện giờ thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lục. Vốn dĩ trước đây, sau khi nhà họ Lục bị lừa mất hết tất cả các mối làm ăn, ông Lục vẫn nghĩ sẽ lợi dụng hội chợ Giám định và Thưởng thức này để bán đấu giá số đá quý và đá thô mà ông ta đã trân quý cất giữ nhiều năm. Muốn lấy đó để làm vốn, tạo cơ hội trở mình. Nhưng không ngờ Diệp Viễn lại tặng cho nhà họ Lục bọn họ một món quà lớn như vậy. Lúc này, nhìn thấy Diệp Viễn đang đi vào, ông Lục lập tức vội vàng đi tới chào hỏi. "Cậu Diệp, thực sự cảm ơn cậu rất nhiều! Nếu không có cậu, chúng tôi quả thật không biết phải làm sao". "Ông Lục, ông đừng khách khí. Đây đều là mấy chuyện tiện tay thì giúp thôi!", Diệp Viễn mỉm cười nói. "Không được, việc này đối với cậu Diệp chỉ là tiện tay thì giúp, nhưng đối với nhà họ Lục chúng tôi mà nói, quả thực là một ân huệ vô cùng to lớn. Nhà họ Lục nhất định sẽ báo đáp ân tình này!" "Nếu sau này cậu Diệp cần nhà họ Lục của chúng tôi làm bất cứ điều gì, dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, nhà họ Lục cũng sẽ bất chấp, không ngần ngại!" "Ông Lục, ông không cần phải làm như vậy! Tiểu Tiểu và tôi là bạn bè, giúp đỡ ông và cô ấy, là việc nên làm!", Diệp Viễn nói mới giọng bất đắc dĩ. "Ông nội, ông đừng khách khí với Diệp Viễn nữa!", Thẩm Tiêu Tiểu cũng đứng ra nói. Ông Lục lúc này cũng như hiểu ra điều gì đó, nhìn Thẩm Tiểu Tiểu và Diệp Viễn với ánh mắt ám muội. Sau đó cuống quýt nói: “Ha ha ha, được, được, vậy ông già này không khách khí nữa!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio