Tên béo này đúng là… Tên cũng giống người ha!
Nhìn vẻ mặt Diệp Viễn, Phạm Thống biết tên mình lại bị người ta nghe lầm, anh ta đành phải bất đắc dĩ giải thích.
“Cũng tại bố, ông ấy đặt cho tôi cái tên đáng ghét đó! Khiến tôi đi tới đâu cũng bị người ta hiểu lầm!”
Sau khi làm quen với tên béo, mấy người bọn họ cũng kéo nhau sang một quán trà với ba tầng lầu đầy cổ kính.
“Đi thôi anh em, chẳng mấy khi quán trà Thánh Thiên mở cửa, chúng ta cùng đi uống một chén nào!”
Bước lên tầng một của quán trà, Diệp Viễn đã bị hai chữ “Thánh Thiên” trên biển hiệu đặt giữa quán hấp dẫn.
Hai chữ đó có lực bút rất mạnh mẽ, cộng với sát ý tận trời, nhưng nhìn kỹ lại, thì phát hiện dường như trong hai chữ đó còn có chút tức giận và không cam lòng.
Nhìn thấy hai chữ trên tấm biển, Diệp Viễn đã đoán ra được người viết nó chính xác là một cao thủ.
Đồng thời, Diệp Viễn cũng thấy hai chữ đó cực kỳ quen thuộc, dường như anh đã thấy ở đâu rồi.
Phát hiện Diệp Viễn bị hấp dẫn bởi hai chữ kia.
Thẩm Tư Phàm bèn tiến về phía trước nói.
“Quán trà Thánh Thiên chính là nơi bí ẩn nhất ở Giang Châu, nghe nói chủ của quán trà này là một cao thủ, còn có người đồn chủ nhân của quán trà từng là người của Điện Thiên Thánh mạnh nhất trên thế giới”.
“Thật hay đùa vậy? Quán trà này do người của Điện Thiên Thánh mở ra ư?”, Sở Vân Phi lập tức giật mình.
Chuyện về Điện Thiên Thánh thì anh ta cũng nghe không ít.
Điện Thiên Thánh chính là thế lực được tôn sùng là mạnh nhất trên thế giới.
Là sự tồn tại khiến con người ta nghe tới tên đã sợ mất mật.
Tiếc là vào ba năm trước, không rõ vì nguyên nhân gì mà thế lực mạnh nhất trên đời đã biến mất.
Có lời đồn đãi rằng Điện Thiên Thánh đã bị thế lực các nước khác mai phục, cuối cùng tất cả đã bị giết.
Cũng có lời đồn rằng chủ nhân Điện Thiên Thánh là một vị thần, tu luyện thành tiên rồi nên dẫn theo người của Điện Thiên Thánh phi thăng cùng mình.
Lời đồn khác lại bảo Điện Thiên Thánh đã bị quân đội của Mỹ tiêu diệt như một phần tử khủng bố.
Nói tóm lại, có rất nhiều lời đồn đại, nhưng đó là sự thật hay chỉ là giả dối thì không một ai hay biết. “Chính xác là thật hay giả thì tôi cũng không biết, tôi cũng chỉ nghe đồn vậy thôi!” “Mặt khác, trong quán trà này có hai nội quy, thứ nhất là mỗi ngày chỉ tiếp đãi mỗi khách một lần, hơn nữa cũng chỉ có một ấm trà, thứ hai là ở trong này không được ra tay đánh người”. “Nghe nói hai năm trước có một cậu ấm trong gia đình vọng tộc ở thủ đô tới đây, nghe nói nơi này chỉ bán một ấm trà, tên đó bèn dùng thân phận của mình để đòi mua thêm một ấm nữa, sau đó đã bị ném thẳng ra ngoài”. “Cậu ấm cảm thấy mình mất hết thể diện, bèn dắt theo một đám dân đàn anh đàn chị tới báo thù, kết quả là bị đánh chết khiếp, phải quỳ ở bên ngoài suốt ba ngày”.