Chương
“Đông Lăng Vũ Cửu, huynh đến đúng lúc lắm, ta đang muốn tìm huynh tính sổ.’’ Phượng Khương Trần cúi người nhặt tờ giấy trên mặt đất lên, “bốp’ một tiếng, ném vào mặt Cửu hoàng thúc.
“Đông Lăng Vũ Cửu, huynh hãy đọc cho kỹ, để xem đám Hoàng thất Đông Lăng các huynh là những kẻ lòng lang dạ sói như thế nào, để xem người trong Hoàng thất Đông Lăng ích kỷ và sô sỉ như thế nào? Đông Lăng Vũ Cửu, người trong Hoàng thất Đông Lăng các huynh chẳng có ai tốt cả, cả đám đều vô tâm cô cảm, huynh cũng vậy… Các huynh đều là những kẻ khốn khiếp.’’
Tờ giấy đập thẳng vào mặt, trên mặt truyền đến cảm giác đau nhói, Cửu hoàng thúc nổi giận.
Đúng là hắn đến đây để dỗ dành Phượng Khương Trần, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ cúi đầu khom lưng trước mặt nàng, hơn nữa hắn cũng không làm gì sai cả, cho dù có sai đi chăng nữa thì hắn cũng có sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình, hành động của Phượng Khương Trần thực sự đã quá đáng.
Lớn đến thế này, nhưng chưa từng có bất cứ người nào dám ném thứ gì đó vào mặt hắn, chưa từng có ai dám chỉ thẳng vào mũi hắn mà mắng nhiếc, Phượng Khương Trần là người đầu tiên.
Tốt lắm!
Phượng Khương Trần, bổn vương sẽ nhớ kỹ chuyện này.
Phượng Khương Trần đang rất không vui, Cửu hoàng thúc càng không vui hơn nữa, ý định muốn ôm nàng an ủi cũng lập tức biến mất, tờ giấy màu vàng lướt qua trước mặt hắn, bị hắn siết chặt trong lòng bàn tay, quơ quơ trước mặt Phượng Khương Trần.
“Phượng Khương Trần, tốt nhất nàng hãy cầu nguyện bổn vương sẽ nhìn thấy thứ gì đó có giá trị trong hai tờ giấy này, nếu không ta nhất định sẽ tính toán món nợ nàng ném đồ vào mặt ta thật tốt.’’
“Tính thì tính, ta sợ huynh sao, ta còn chưa tìm huynh tính sổ mà huynh đã dám tìm ra nói chuyện ư?’’ Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên, lập tức đáp trả.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy người họ Đông Lăng, nàng cảm thấy cực kỳ chán ghét và hận không thể giết chết đám người này.
Phượng Khương Trần đang nổi giận đùng đùng, hai mắt mở to, dáng vẻ quật cường. Cửu hoàng thúc lạnh lùng, mặc dù giận nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, nhìn thấy nàng tức giận thành ra như thế, hắn nghiến răng nghiến lợi, nhịn!
Có thể khiến Phượng Khương Trần phẫn nộ đến nông nỗi này, nội dung trong tờ giấy này tuyệt đối không bình thường, Cửu hoàng thúc cũng tò mò rốt cuộc trên đó có gì, nhưng vừa mở ra nhìn xem…
Cửu hoàng thúc lập tức ngây ngẩn cả người: “Hoá ra đây chính mới là chân tướng sự thật.’’ hắn có thể hiểu được cảm giác của Phượng Khương Trần, nhưng… Có phải nàng đã tìm nhầm người rồi không?
“Hừ, đừng nói với ta rằng huynh không biết.’’ Phượng Khương Trần châm chọc nói, nàng không tin Cửu hoàng thúc không biết chuyện này, chuyện mà hắn muốn điều tra còn có thể không điều tra ra được sao?
Sau khi hiểu rõ tại sao Phượng Khương Trần lại tức giận, Cửu hoàng thúc cũng không muốn đối chọi với nàng nữa, đúng là Hoàng gia Đông Lăng bọn họ nợ phu thê Phượng Chiến một lời xin lỗi.
Hắn đã từng phái người đi điều tra, chỉ là những người trong cuộc hiểu rõ chuyện năm đó đều đã chết, cho dù điều tra sâu hơn nữa cũng không có hiệu quả, hơn nữa Phượng Khương Trần cũng không có bất cứ nghi ngờ gì về cái chết của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân nên hắn đã dừng tay.
Đôi khi, không biết gì cũng là một loại may mắn, nhưng không ngờ…
Hai thi thể mà Dạ Diệp khiêng đến Phượng phủ đã khiến chuyện cũ năm xưa bị đào bới lên.
“Huynh nghĩ ta là một đứa trẻ, dễ dàng bị lừa dối như thế sao, đến cả vị cháu trai kia của huynh cũng đã biết chuyện, sao huynh có thể không biết được?’’ Phượng Khương Trần hoàn toàn không tin, trào phúng nói.