Chương
Phượng Khương Trần rùng mình một cái, bất chợt ý thức được mình chuyển chủ đề quá ngốc, lòng vòng một hồi, cuối cùng tự quấn chặt mình lại. Nàng thật sự là một người đần độn, sao lại không biết chọn một đề tài an toàn chứ.
“Thế nào? Không nói được lý do à?” Cửu Hoàng thúc thấy Phượng Khương Trần không trả lời, lửa giận trong lòng lại nổi lên. Trước kia không nói gì bởi vì hắn thấy khinh thường, lòng kiêu ngạo của hắn không cho phép, nhưng bây giờ hắn ở đại lao Tông Nhân phủ, rất nhiều chuyện đều không thể lo lắng hết được. Hắn cần phải nói chuyện rõ ràng, tránh cho nữ nhân này lại giả vờ hồ đồ.
Hắn cũng không quên chuyện đã xảy ra ở khe núi, tin rằng Vương Cẩm Lăng cũng không thể quên, bằng không Vương Cẩm Lăng cũng không nhanh chóng ra tay tàn nhẫn với Vương gia trưởng như vậy. Không ngại làm lung lay gốc rễ của Vương gia, còn muốn triệt để nắm quyền hành Vương gia trong tay.
“Chuyện này cần gì lý do, ta và Cẩm Lăng vốn dĩ trong sạch thuần khiết. Chúng ta chính là bạn và cũng chỉ có thể là bạn thôi.” Tuy quen biết Vương Cẩm Lăng không lâu, nhưng đối với nàng mà nói, Vương Cẩm Lăng giống như bạn bè lâu năm vậy. Ăn ý, thân thuộc với nhau nên sao nàng có thể xuống tay với bạn cũ được cơ chứ.
Quá thân thiết, nàng không xuống tay được.
Nếu muốn xuống tay, nàng đã hành động từ lâu rồi, làm gì còn cơ hội cho Cửu Hoàng thúc. Nàng cũng không quên lúc trước Cửu Hoàng thúc xấu xa đến cỡ nào, xem nàng như con khỉ mà đùa giỡn.
“Nàng coi hắn là bạn nhưng hắn thì chưa chắc.” Đương nhiên là Cửu Hoàng thúc tin tưởng Phượng Khương Trần, nhưng hắn không tin Vương Cẩm Lăng. Chẳng qua hắn cũng hiểu được, Vương Cẩm Lăng không có cách nào gợi mở được với Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần là một tên đầu gỗ.
“Huynh nghĩ nhiều rồi, Cẩm Lăng không phải người như vậy.” Phượng Khương Trân ngay lập tức giải thích thay Vương Cẩm Lăng.
“Hừ…” Cửu Hoàng thúc cười khẩy một tiếng, nhìn Phượng Khương Trần giải thích với ý tứ sâu xa, không nói thêm gì, có nói Phượng Khương Trần cũng sẽ không tin.
Phượng Khương Trần cho rằng Vương Cẩm Lăng nói bọn họ là bạn tri kỷ thì cả đời sẽ là bạn tri kỷ, sẽ không thay đổi.
Vốn dĩ Phượng Khương Trần không hiểu bản tính nam nhân, cái gọi là bạn tri kỷ chẳng qua là một thủ đoạn để tiếp cận đối phương thôi. Vương Cẩm Lăng quá hiểu, nếu y không đồng ý thì ngay cả là bạn của Phượng Khương Trần cũng không thể làm được.
Con người Phượng Khương lúc cần rõ ràng, vẫn rất rõ ràng, chẳng qua là phương diện tình cảm thì chậm chạp hơn một chút. Chắc chắn là chắc chắn, có chết cũng không hối cải.
Giống như lúc trước Phượng Khương Trần chọn hắn, cho dù hắn đối xử với nàng xấu xa đến mức nào, cho dù hắn coi thường nàng đến mức nào, nàng vẫn ngây ngốc đi về phía trước.
Ở trong lòng Phượng Khương Trần, mỗi người đều có vị trí phù hợp, người thân, người yêu, bạn tri kỷ, bạn tốt, nàng đã xác định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Cửu Hoàng thúc không biết cá tính yêu hận hết mức rõ ràng này của Phượng Khương Trần là tốt hay xấu.
Quên đi, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Phượng Khương Trần lại khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tinh xảo, làm cho tâm trạng của Cửu Hoàng thúc rất tốt.
Sau cơn mưa trời lại tạnh, Phượng Khương Trần có thể thoát khỏi bi thương và phẫn nộ, cũng không uổng công hắn cố ý vượt ngục. Phượng Khương Trần bình tĩnh lại, bọn họ cần cùng nhau nói về những chuyện đã xảy ra vào năm xưa.
Chuyện về Phượng phu nhân, hắn không có gì để nói, xem như Hoàng hậu vì che đậy việc thất đức của mình giết chết một phu nhân của tướng quân cũng không phải chuyện to tát, chẳng qua là Hoàng hậu làm việc không sạch sẽ nên bị lộ ra ngoài.