Chương
“Hay, hay cho một Lư gia. Trẫm đã cảm thấy kì quái, sao bản thân lại trầm mê một nữ tử đến mức quên cả chính sự, thì ra là Lư gia dùng tà thuật Miêu Cương để hãm hại trẫm. Lư gia thật to gan!” Bốp… Hoàng thượng tức giận vỗ bàn, ly trà bạch ngọc rung chuyển và phát ra tiếng động khi rơi xuống mặt đất.
Cửu Hoàng thúc khiến cho Hoàng thượng tìm ra được một lý do hoàn hảo cho sai lầm năm đó. Cho dù sai sự thật, ông ta cũng sẽ tin. Bị người ta làm phép với trầm mê nữ sắc, vế trước dễ nghe hơn rất nhiều.
Hơn nữa, lời nói của Cửu Hoàng thúc có đến bảy phần là sự thật.
Bảy phần thật, ba phần phóng đại, như vậy sẽ không ai nghi ngờ. Ít nhất Hoàng thượng cũng đã tin đến tám phần, chỉ cần ông ta về điều tra thêm, xác nhận lời nói của Cửu Hoàng thúc thì Lư gia sẽ gặp xui xẻo ngay.
Thật ra Lư gia kia cũng chẳng oan ức gì, kế hoạch kia chắc cũng là do Lư gia hiến cho.
Cửu Hoàng thúc không thấy chiêu giương đông kích tây của mình có gì sai, để cho Hoàng thượng ra tay diệt trừ Lư gia, cũng là trừ khử một kẻ thù cho Phượng Khương Trần.
Không chỉ có Thái tử biết mượn đao giết người, hắn cũng biết…
Cửu Hoàng thúc thay Hoàng thượng đi một chuyến tới Phượng phủ để bắt thần tử hai lòng, đương nhiên hoàng đế sẽ không truy cứu chuyện Cửu Hoàng thúc vượt ngục bỏ trốn.
Suy cho cùng, việc Cửu Hoàng thúc vượt ngục cũng là làm việc vì ông ta, thay ông ta tìm ra mối đe dọa tiềm tàng, nếu ông ta còn muốn quở trách thì quả là không hợp tình hợp lý.
Cửu Hoàng thúc nhắc tới chuyện này đương nhiên muốn cho hoàng đế một lời giải thích, Cửu Hoàng thúc tin rằng giao dịch này có lợi cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng không nhắc tới chuyện vượt ngục bỏ trốn mà chỉ nhìn Cửu Hoàng thúc nghiền ngẫm, người này tuổi tác ngang với nhi tử của mình, nhưng lại là một nam tử điềm tĩnh chín chắn.
“Cửu đệ, vì sao lại muốn nhắc nhở trẫm?” Lẽ ra, Cửu Hoàng thúc nên liên lạc với Lư gia, hợp tác với bọn họ, kéo ông ta xuống mới phải.
Như vậy mới phù hợp với tranh đấu chính trị, phù hợp với lập trường của bọn họ.
Động thái của Cửu Hoàng thúc khiến hoàng đế có chút khó hiểu, vì Phượng Khương Trần sao?
Không thể nào, bọn họ là nam tử Đông Lăng gia, sao có thể vì một nữ nhân mà làm ra chuyện có hại với lợi ích của bản thân.
Cửu Hoàng thúc ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Hoàng thượng: “Hoàng huynh, thần đệ luôn gọi một tiếng hoàng huynh và Hoàng thượng luôn là hoàng huynh của thần đệ. Hoàng thất Đông Lăng chúng ta tranh đấu như thế nào thì đó cũng là chuyện của gia tộc chúng ta. Chuyện giữa huynh đệ chúng ta, người ngoài như Lư gia lại cả gan dám tính kế với hoàng thất Đông Lăng, tội đáng chết!”
Ý muốn bảo vệ trong lời nói của Cửu Hoàng thúc quá rõ ràng, Hoàng thượng sao có thể không biết. Tại giờ phút này, cho dù lòng dạ có sắt đá thì Hoàng thượng cũng không khỏi xúc động.
Không sai, Đông Lăng gia bọn họ tranh đấu thế nào là chuyện của nhà bọn họ, người ngoài đừng mơ có thể động tay vào. Dám cả gan đánh tính kế lên đầu hoàng đế, Lư gia có chết vạn lần cũng không hết tội.
Trẫm không thể đụng tới Vương gia có gốc rễ to lớn, nhưng chẳng lẽ không đụng được một vượng tộc ở Sơn Đông!
Hoàng thượng đã có ý nghĩ diệt cửu tộc của Lư gia. Cửu Hoàng thúc khẽ liếc nhìn hoàng đế một cái, đặt chén trà lạnh ngắt trong tay xuống.
Một Lư gia đã đủ khiến Phượng Khương Trần nóng giận, còn những thứ khác lại lập kế hoạch khác!
Bởi vì chuyện Lư gia, hai huynh đệ tôn quý nhất Đông Lăng hiếm khi hòa thuận. Hoàng thượng không còn hùng hổ dọa người, Cửu Hoàng thúc cũng không còn đối đầu gay gắt, nhưng tình trạng này chỉ là tạm thời, trời vừa sáng là nước sông không phạm nước giếng.