Chương
Phượng Khương Trần đã đoán không sai, dòng cuối cùng này không phải là thứ mà Dạ Diệp yêu cầu, mà là Dạ thành chủ.
Dạ thành chủ thấu đáo hơn Dạ Diệp, Dạ Diệp đã sỉ nhục hài cốt của phụ mẫu Phượng Khương Trần, điều này khiến Dạ thành rơi vào thế yếu, hơn nữa còn xúc phạm Vương gia, Thôi gia, Đông Lăng Vũ Cửu Cửu Hoàng thúc và thái tử.
Lúc này, Dạ thành tuyệt đối không được ngang tàng, nhất định phải cúi mình trước Phượng Khương Trần, tuyệt đối không để Đông Lăng có lý do dấy binh đánh Dạ thành. Vì vậy Dạ thành chủ thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép Dạ Diệp tham gia tang lễ của phu thê Phượng tướng quân, hy vọng có thể để xoa dịu cơn giận dữ của Phượng Khương Trần, đối phó những lời bàn luận bất lợi với Dạ thành, để Đông Lăng không có lý do gì để dấy binh.
Đáng tiếc, suy nghĩ của Dạ thành chủ tốt đẹp, thực tế lại rất tàn khốc. Hai bên hoàn toàn không hợp tác với nhau, đừng nói là Phượng Khương Trần có đồng ý hay không, Dạ Diệp nhất định không chịu. Hắn nói rằng có bị đánh chết cũng không cúi đầu trước Phượng Khương Trần, quá mất mặt.
Đánh chết hắn!
Đêm đó Dạ thành chủ vô cùng tức giận liền vung roi đánh hắn.
Không cúi đầu, chờ đến lúc Dạ thành bị phá hủy, khi đó muốn cúi đầu cũng không thể. Dạ thành chủ hận rèn sắt không thành thép, ông ta một đời anh minh, sao có thể sinh ra một nhi tử hồ đồ như vậy.
Tất cả đều tại Tô Quán, đều tại nữ nhân đó của Tô gia, trước đây nhi tử của ông ta vẫn bình thường. Từ khi gặp Tô Quán này, hắn như người mất hồn, làm việc không hề chu đáo, bị lợi dụng vẫn còn kiêu ngạo cho rằng đã kiếm được một món hời.
Dạ thành chủ càng nghĩ càng tức giận, càng đánh càng mạnh tay.
Dạ Diệp bị đánh rất thê thảm, chuyện này không liên quan gì đến Phượng Khương Trần, sau khi Phượng Khương Trần lĩnh chỉ đứng lên thì trên mặt không còn vẻ giận dữ mà là một dáng vẻ tạ ơn. Thái giám truyền chỉ cũng được thưởng nhiều hơn bình thường: “Ngày tuyết lớn làm phiền công công đi một chuyến, mời công công uống chén trà nóng.”
“Phượng cô nương khách khí rồi.” Thái giám không khách khí liền nhận lấy, ước lượng hầu bao, nụ cười trên mặt càng lúc càng xán lạn. Phượng cô nương này quả thực là một chủ nhân ra tay hào phóng, không uổng phí đi một chuyến vào ngày tuyết rơi.
Nói xong chính sự, thái giám không quên một việc khác, tươi cười nói: “Phượng cô nương, thánh thượng nghe nói trong Phượng phủ của Phượng cô nương ủ rượu rất thơm, vô cùng độc đáo, sai nô tài lúc trở về đem theo hai vò tiến cung.”
“Rượu trong phủ ta?” Vẻ ngạc nhiên lóe lên trong mắt Phượng Khương Trần, trên mặt có chút khó hiểu.
Hoàng đế muốn gì có nấy, hoàng cung thiếu hai vò rượu lại có thể chạy đến chỗ nàng hay sao.
“Không sai, là rượu trong phủ của Phượng cô nương, Phượng cô nương hãy mau chóng đi chọn loại tốt nhất dâng lên. Nếu Hoàng thượng thích thì Phượng cô nương cũng sẽ được nhiều thứ tốt.” Thái giám cầm lấy bạc, cười ha hả khuyên bảo.
Thông thường, thứ đồ mà Hoàng thượng muốn lấy đi, ban thưởng nhất định sẽ không ít, đang muốn nói Phượng Khương Trần hãy nắm chặt lấy cơ hội.
“Đa tạ công công chỉ bảo, Khương Trần sẽ đến hầm rượu, đem loại rượu ngon nhất tới.” Đôi mắt của Phượng Khương Trần lóe lên, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Rượu trong nhà nàng cho dù có tinh khiết hơn rượu bình thường một chút cũng không thể truyền tới tai Hoàng thượng được, nhưng mà… Hoàng thượng đã mở miệng, nàng không thể nói không.
Phượng Khương Trần đưa mắt ra hiệu với với Đồng Giác và Đồng Dao, để bọn họ khách sáo tiếp chuyện còn mình thì đi về hướng hầm rượu.
Vừa đi được vài bước thì đụng phải một thị vệ, không biết làm cách nào mà thị vệ này vào được hậu viện, đụng phải Phượng Khương Trần liền lùi lại vài bước, không quay đầu mà cứ thế đi thẳng.