Chương
Chuyện này sẽ rất cho lợi cho Cửu Hoàng thúc. Đừng quên rằng, nàng ta và Tô Vân Thanh đều là người của Cửu Hoàng thúc.
“Vâng, tiểu thư.” Đồng Giác và Đồng Dao không biết dự định của Phượng Khương Trần, chỉ biết nàng muốn làm từ thiện, nên không khuyên ngăn thêm. Ngay lập tức đi điều tra tình hình thiên tai ở hoàng thành.
Phượng Khương Trần cũng không ngồi yên, cho người đưa thiệp, mời Tô Vân Thanh đến, nàng có chuyện cần thương lượng, nhưng vì sao mời Tô Vân Thanh đến, mà nàng không đích thân đi tìm Tô Vân Thanh chứ?
Việc này còn cần phải nói sao. Tuyết lớn như vậy, nàng chạy đôn chạy đáo làm gì, hơn nữa giờ nàng vẫn còn trọng hiếu trên người, nên tránh ra ngoài thì tốt hơn.
Có cho cháo không, phải xem Tô Vân Thanh có bao nhiêu lương thực, nhưng việc chữa bệnh thì chắc chắn phải làm. Phượng Khương Trần đến ngồi nhà gỗ nhỏ, kích hoạt túi thông minh, mang hết những thuốc có thể dùng ra, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Phượng Khương Trần không hề đau xót, mà lấy hết đống thuốc này ra ra. Đến lúc đó thứ mà nàng ta có được là chữa bệnh cứu người, nếu hệ thống y đức không tăng y đức cho nàng thì nàng sẽ đập bỏ cái túi thông minh này.
Thông mình gì chứ, quá mất nhân tính.
Bày một căn phòng đầy là thuốc, Phượng Khương Trần dán từng cái tên lên, tiện cho việc sử dụng. Làm xong, Phượng Khương Trần đã toát đầy mồ hôi, định sẽ về tắm, thì nghe Xuân Hội báo: “Cô nương, Tô công tử đến rồi.”
“Nhanh vậy sao? Đi thôi.” Phượng Khương Trần nghĩ là có nhanh cỡ nào thì ngày mai Tô Vân Thanh mới đến, nhưng đâu biết là do Đại Nghien Lộ, mà việc kinh doanh của Tô Vân Thanh không làm được nữa rồi. Dạo này hắn ở nhà rảnh rỗi, suốt ngày chăm chú vào tin tức của Cung Huyền Tiêu, mắt muốn mờ luôn rồi. Vừa nghe Phượng Khương Trần mời hắn, Tô Vân Thanh không nói lời nào, ngay lập tức bỏ mấy tin tức xuống, lên xe ngựa đến phủ của Phượng Khương Trần.
Hắn đâu có lười, hắn đang đi làm việc quan trọng!
Quan hệ giữa Phượng Khương Trần và Tô Vân Thanh là gì? Người thân cận với Lam Cửu Khánh, Phượng Khương Trần không hề có chút khách sáo gì, liền nói kế hoạch của mình, tất nhiên…
Nàng không hề có ý muốn làm ở hoàng thành, mà sẽ chữa bệnh từ thiện ở các những nơi thiên tai của Đông Lăng.
Muốn mua được lòng dân thì phải làm cho chấn động. Mặc dù làm như vậy sẽ khiến Hoàng thượng không vui, nhưng lúc này chẳng thể nghĩ nhiều được nữa, cứ nghĩ cho Hoàng thượng thì bọn họ đừng nghĩ đến chuyện cứu Cửu Hoàng Thúc nữa.
Hơn nữa, đây là việc làm tốt cho nước cho dân, nếu Hoàng thượng không hài lòng thì cũng chẳng thể nói gì được.
“Ý hay, nhưng… Làm sao chúng ta làm cho việc này liên quan đến Cửu Hoàng Thúc được chứ?” Lấy danh của Phượng Gia và Tô Gia, dùng lý do là tích phúc cho phụ mẫu Phượng Khương Trần, bá tánh không biết chuyện thì làm sao để cho việc này liên quan đến Cửu Hoàng thúc đây, mà nếu không liên quan đến Cửu Hoàng thúc thì bọn họ làm những việc nào còn có ý nghĩa gì nữa?
“Việc này dễ thôi, để cho người trà trộn vào chỗ thiên tai, tuyên truyền việc phát cháo và chữa bệnh đều là do ý chỉ của Cửu Hoàng thúc, nhưng Cửu Hoàng thúc chọc giận Hoàng thượng, bị bắt vào nhà lao rồi nên Cửu Hoàng thúc không tiện ra mặt, chỉ có thể nhờ Phượng phủ và Tô Phủ ra mặt. Cửu Hoàng thúc làm việc tốt nhưng không muốn người khác biết.
Làm việc tốt có thể không cho người khác biết, nhưng nhất định phải ghi vào sổ sách, như vậy… Mới có người biết mình đã làm việc tốt, hơn nữa nếu làm như vậy hiệu quả sẽ cao hơn so với việc làm rầm rộ để tung hô Cửu Hoàng thúc. Bá tánh sẽ rất biết ơn, nghĩ là Cửu Hoàng thúc không vì ban ơn, mà thực sự nghĩ vì bá tánh.