Chương
Phượng Khương Trần nói có lý, sẽ phải nỡ thôi, có cho thì mới có nhận. Với cả lúc trước Phượng Khương Trần từng nói về khoai tây, khoai lang đều sắp đến mùa thu hoạch và năng suất khá cao, có những thứ này thì cũng có thể cầm cự được một thời gian.
Mỗi năm khoai tây, khoai lang có thể trồng hai mùa, đất cát, đất cằn đều trồng được. Sang năm cũng không lo thiếu ăn, hơn nữa tuyết rơi báo hiệu được mùa. Năm nay tuyết lớn như vậy, côn trùng dưới đất đều chết cóng hết rồi, năm sau nhất định sẽ bội thu, không thiếu lương thực.
Phải nắm bắt được cơ hội này, tức là thắt lưng buộc bụng, làm tốt việc này. Một khi thành công thì trong tương lai Cửu Hoàng thúc sẽ là hy vọng của mọi người.
Muốn đi chữa bệnh miễn phí, không phải bày hàng ra là xong. Trong giai đoạn đầu còn rất nhiều công tác chuẩn bị, cần phải có người giúp việc và pha chế thuốc, một mình Phượng Khương Trần không thể làm được.
Ở kiếp trước, Phượng Khương Trần cũng đã đến nông thôn chữa bệnh từ thiện, nhưng đó đều là nhiệm vụ chính trị mà ở trên đã sắp xếp, nàng chỉ có việc đi ra ngoài. Lần này nàng phải tự mình thu xếp mọi việc, mà Phượng Khương Trần không có giỏi, vì vậy nàng đã tìm Tôn Tư Hành tới.
Khi Tôn Tư Hành nghe tin Phượng Khương Trần đi chữa bệnh từ thiện, hắn lập tức giơ tay muốn tham gia. Nghe thấy Phượng Khương Trần không biết cách sắp xếp việc chữa bệnh từ thiện thì xung phong nhận việc, hắn nói sẽ xử lý tốt tất cả những thứ phức tạp, chỉ cần nàng đến chữa bệnh miễn phí là được.
Những việc này đều dễ xử lý, khó nhất là dược liệu. Tất nhiên không thể chỉ chữa trị mà phải chuẩn bị thuốc cho người ta. Tuy nhiên dược liệu mà chữa trị từ thiện cần không phải là ít, trên tay bọn họ không có nhiều dược liệu như vậy.
Phượng Khương Trần đưa Tôn Tư Hành đến ngôi nhà gỗ, Tôn Tư Hành quả thực rất ngạc nhiên khi thấy dược liệu, nhưng…
So với số dân bị nạn thì một chút thuốc này chẳng thấm vào đâu, ngoài ra không phải ai cũng biết cách sử dụng thuốc của Phượng Khương Trần. Họ phải chuẩn bị một số loại thuốc Đông y.
Thứ này Phượng Khương Trần không có, lúc đầu nàng học Tây y nên trong túi chữa trị không có thuốc Đông y. Không có thuốc thì phải làm sao đây?
Phượng Khương Trần không quên rằng nàng biết Vân Tiêu, nhà cung cấp dược liệu số một ở Cửu Châu.
“Vân gia, chúng ta hãy đi tìm Vân Tiêu, cũng phải nói một chút về bệnh tình của hắn. Mặc dù ta không muốn giải phẫu não, nhưng ai bảo hắn là Vân Tiêu? Nếu ghê gớm thì nói hắn lấy dược liệu ra làm tiền thuốc.
Phượng Khương Trần nói làm là làm, mặc kệ trời tối hay không, viết thiệp rồi cử người đến đưa cho Vân gia, chỉ đợi ngày hôm sau Vân Tiêu đến.
Khụ khụ … Vốn dĩ cuộc trò chuyện giữa Phượng Khương Trần và Tôn Tư Hành sẽ không có người ngoài biết, nhưng không biết làm thế nào, lời nói của Phượng Khương Trần cứ thế truyền đến tai Cửu Hoàng thúc.
Ai bảo tên đó là Vân Tiêu chứ!
Những lời này… Đủ để làm cho Cửu Hoàng thúc rót một ấm trà nóng!
Kết quả là ngày hôm sau, Phượng Khương Trần không đợi được Vân Tiêu mà là đợi được một người không thể nào tưởng tượng nổi. Đối phương cầm một miếng ngọc bội đến cửa cầu kiến.
Nếu là lúc trước, một nam nhân nhọc công đi trong sương lạnh, cầm một khối ngọc bội mà nàng không biết đến, thì Phượng Khương Trần thậm chí sẽ không gặp mặt, nhưng…
Mặt miếng ngọc bích đó giống hệt với miếng ngọc bích của mẫu thân nàng, chỉ là lớn hơn một chút. Việc này khiến Phượng Khương Trần không thể không gặp.
“Mời vào.” Phượng Khương Trần nghịch ngọc bội trong tay, nhìn độ bóng bẩy và độ mòn của ngọc bích có thể thấy được chắc chắn thường ngày chủ nhân hay nắm trong tay và rất yêu quý nó.