Chương
Huyên Minh Kỳ hẳn là vì khối ngọc bội trong tay nên mới đến, còn Huyên Phi thì sao?
E rằng vị thiếu cung chủ này thật sự không tới vì Huyên Phi, sự chán ghét của hắn khi nhắc đến Huyên Phi không giả được.
Nếu như Huyên Minh Kỳ biết được Phượng Khương Trần đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ buồn bực đến mức đâm đầu vào tường. Việc này thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi, hắn hoàn toàn không hề biết chuyện ở Phượng phủ, hắn cũng chỉ biết đến sự tồn tại của Phượng Khương Trần cách đây không lâu.
Nếu không phải bị tuyết lớn cản trở thì hắn đã tới đây từ lâu rồi, sao còn chờ đến bây giờ. Không nghĩ tới Phượng Khương Trần lại nghi ngờ vì điều này. Đáng tiếc Huyên Minh Kỳ không biết những điều rối rắm lòng Phượng Khương Trần, lại càng không biết xương cốt của phụ mẫu Phượng Khương Trần mới được đưa về phủ. Thấy Phượng Khương Trần hỏi, hắn liền giải thích.
“Huyên Phi là do kế thất của cha ta sinh ra, không có quan hệ gì với ta, nàng ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến ta cả.” Đây là sự thật, Huyên Minh Kỳ cũng chưa bao giờ thừa nhận Huyên Phi là muội muội của hắn. Sống chết của Huyên Phi không liên quan gì đến hắn, hắn tới đây không phải vì Huyên Phi.
Đáng tiếc Phượng Khương Trần không tin, đây là do Phượng Khương Trần đã bị người ta tính kế nhiều rồi, nên ai cũng không tin nữa. Huống chi đối phương còn mang họ HUyên, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ nhị ca của Huyên Phi yêu quý Huyên Phi như thế nào.
Nhưng Huyên Minh Kỳ không có vẻ gì là nói dối, do đó nàng thử hỏi một câu: “Nếu vậy, thiếu cung chủ tới tìm Khương Trần không phải để báo thù cho Huyên Phi?”
Phượng Khương Trần không nghĩ rằng người của Cung Huyền Tiêu tới tìm nàng để ôn chuyện cũ. Tuy rằng nàng và Cung Huyền Tiêu có mối quan hệ sâu xa, nhưng mối thù giữa họ còn lớn hơn. Đã động đến công chúa bảo bối của Cung Huyền Tiêu thì cho dù nàng có quan hệ thân quen với Cung Huyền Tiêu đi chăng nữa thì cũng vô dụng.
Sau khi biết được danh tính của người tới, Phượng Khương Trần đã bắt đầu đề phòng đối phương, thậm chí còn lặng lẽ đưa tay lên, một khi đối phương có hành động gì, nàng sẽ lập tức ra tay.
“Báo thù? Sống chết của Huyên Phi có liên quan gì đến ta đâu? Nếu ta muốn báo thù thật, làm sao có thể đến đây một mình được. Phượng cô nương nghĩ nhiều quá rồi.” Huyên Minh Kỳ nhìn Phượng Khương Trần một cái thật sâu, thấy Phượng Khương Trần bất mãn, liền im lặng thu lại ánh nhìn.
Trước sau gì cũng có cơ hội, hiện tại không thể nóng lòng được, tránh làm nàng sợ hãi.
“Vậy vì sao Huyên công tử lại đến đây?” Không báo thù, chẳng lẽ thật sự đến tìm nàng để ôn chuyện cũ?
“Vì nàng, ta vì nàng mà đến.” Người giang hồ nói chuyện không thích vòng vo, nếu không phải lo dọa cho Phượng Khương Trần sợ, Huyên Minh Kỳ đã sớm nói rồi.
“Vì ta? Ta có cái gì đáng để thiếu cung chủ không màng tuyết lớn từ Cung Huyền Tiêu tới tận đây?” Phượng Khương Trần đột nhiên cảm thấy khối ngọc bội trong tay thật khó cầm. Huyên Minh Kỳ này nhất định là một rắc rối lớn, Phượng Khương Trần có một loại xúc động muốn đuổi người ra khỏi nhà.
Nàng hối hận khi gặp người này rồi.
“Đương nhiên là đáng giá, Phượng cô nương, nàng có biết khối ngọc bội này không?” Huyên Minh Kỳ chỉ vào khối ngọc bội mà Phượng Khương Trần đang cầm trên tay, đó là khối ngọc bội của hắn.
“Biết.” Nếu không biết, nàng sẽ không gặp đối phương, phải biết rằng đối phương ngay cả tên cũng không thèm báo, chỉ mang mỗi khối ngọc này tới cửa.
“Trong tay nàng cũng có một khối ngọc giống y hệt như thế này, đúng không?”
“Đúng, nhưng đó là của mẫu thân ta.” Phượng Khương Trần hơi ngả người về phía sau, đây là tư thế của nàng mỗi khi đề phòng đối phương. Đối phương quá nguy hiểm, tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách giữa hai người.
“Vậy thì đúng rồi, ngọc bội đó là lúc trước ta tặng cho dì Mạt.” Ánh mắt Huyên Minh Kỳ sáng rực, vừa nhắc tới “dì Mạt”, Phượng Khương Trần liền nhìn thấy sự kích động trong mắt hắn. Phượng Khương Trần mơ hồ đoán được “dì Mạt” trong miệng Huyên Minh Kỳ là ai, nhưng vẫn hỏi lại: “Dì Mạt?”