Chương
“Thiếu cung chủ, ta cũng không hiểu biết gì về chuyện năm đó, bây giờ ngài nói những lời này với ta cũng vô ích. Ta chỉ biết mẫu thân chưa từng nói với ta rằng ta có một vị hôn phu, càng không nhắc đến cái gì gọi là Cung Huyền Tiêu, trước khi quen biết Huyên Phi, thậm chí ta còn không biết Cung Huyền Tiêu có tồn tại.”
Phượng Khương Trần dốc hết sức lực cũng không cách nào nhớ được việc mẫu thân nàng từng nói đến chuyện này, hình như mẫu thân nàng chưa bao giờ kể về chuyện trước kia.
Được rồi, thực ra trong đầu nàng cũng không có nhiều ký ức về mẫu thân, chỉ nhớ rõ đó là một nữ nhân kiêu ngạo thanh cao, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Huyên Minh Kỳ hiểu rõ Phượng Khương Trần không muốn thực hiện hôn ước giữa bọn họ, nhưng về chuyện này hắn không cho phép Phượng Khương Trần nói không.
“Phượng Khương Trần, nếu dì Mạt không nói cho nàng biết, vậy bây giờ để ta nói. Phượng Khương Trần nàng nghe rõ đây, nàng là vị hôn thê của Huyên Minh Kỳ. Từ lúc nàng còn chưa sinh ra ta đã chọn nàng rồi, ta đợi nàng mười tám năm, cả cuộc đời này ngoại trừ ta ra nàng không thể gả cho người nào khác. Còn về Lăng Vương gì đó nàng không cần phải lo lắng, ta sẽ giải quyết. Phượng Khương Trần nàng chỉ có thể là thê tử của Huyên Minh Kỳ ta.” Ánh mắt Huyên Minh Kỳ lạnh lùng, nhìn Phượng Khương Trần với vẻ chắc chắn.
Thiếu cung chủ Cung Huyền Tiêu cũng không phải quả hồng mềm muốn bóp là bóp, nếu chỉ vì mấy câu nói của Phượng Khương Trần mà bỏ đi ý định trong đầu, vậy hắn đã không cố chấp chờ lâu như vậy.
Phượng Khương Trần là thê tử mà hắn đã đợi mười tám năm, hắn đã chọn nàng từ lúc nàng còn chưa sinh ra, ai cũng không được phép đoạt nàng ra khỏi tay hắn.
Phượng Khương Trần có loại xúc động muốn té xỉu, cái gì gọi là đợi nàng mười tám năm, nàng có bảo đối phương đợi sao?
Nhớ lại quan hệ của Huyên Minh Kỳ với mẫu thân nàng, Phượng Khương Trần uyển chuyển khuyên bảo: “Thiếu cung chủ, hôn nhân là chuyện đại sự chứ đâu phải trò đùa. Ta hoàn toàn không có quen biết ngài, vậy nên không thể gả cho ngài được.”
Vừa rồi người nam nhân này còn mang bộ dáng không nóng nảy, sao đột nhiên lại trở nên bá đạo như vậy. Tốc độ trở mặt có thể ngang ngửa với Cửu Hoàng thúc.
“Tuy chỉ là hôn ước dựa trên lời nói nhưng đây là mệnh lệnh của phụ mẫu, Huyên Minh Kỳ ta không có đem chuyện này ra làm trò đùa. Hôn ước của chúng ta là dì Mạt chính miệng đồng ý, nàng chỉ có thể là thê tử của ta. Nếu như nàng cảm thấy chúng ta còn chưa biết rõ về nhau thì không sao cả, ta có thể ở lại Phượng phủ cho đến khi nàng hiểu ta hơn, rồi sau đó chúng ta lại thành thân.” Huyên Minh Kỳ cũng muốn nói chuyện với Phượng Khương Trần một cách nhẹ nhàng, thế nhưng mà…
Rõ ràng Phượng Khương Trần không chịu thừa nhận nàng là vị hôn thê của hắn, đã như vậy hắn còn khách khí để làm gì. Huyên Minh Kỳ cũng là một nhân vật bá đạo, hắn đã chọn Phượng Khương Trần này rồi.
Phượng Khương Trần cũng không phải là người không biết nóng nảy, vốn là nể mặt mẫu thân của nàng, muốn nói chuyện hòa thuận với Huyên Minh Kỳ, nhưng đối phương đã cố chấp như vậy thì nàng cũng không khách khí nữa.
“Thiếu cung chủ, có phải ngài đã quá tự tin rồi không. Cái gì gọi là ta chỉ có thể là thê tử của ngài, chỉ dựa vào hai khối ngọc này mà ngài nghĩ ta sẽ gả cho ngài sao? Thật xin lỗi, ta không có ý định gả cho ngài, ta cũng không tin hôn ước này có tồn tại. Mẫu thân ta chưa từng nói cho ta biết, thậm chí chưa từng nói có một người như ngài. Trước ngày hôm nay ta vốn không biết ngài là ai, vậy nên ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngài.”
Lúc trước, nàng luôn cảm thấy cả đời này mình sẽ không có người bầu bạn, không nghĩ tới…
Từ sau khi nàng cắt đứt ý muốn lập gia đình, từ đâu chui ra một đống người muốn thành thân với nàng, thật là buồn cười.