Chương
Huyên Minh Kỳ là Minh cung chủ nhưng cũng không hẳn là cung chủ, ngoài hắn ra còn có một em trai khác mẹ, cha hắn lại còn đang rất trẻ, nếu hắn muốn làm cung chủ hẳn là không dễ dàng.
Đừng nói tới việc có làm được cung chủ hay không, cái tên em trai kia của hắn còn có thể khiến hắn sống thôi cũng khổ, dù sao khi tranh giành quyền lực thì anh em đều giẫm lên nhau mà đứng.
Chuyện Hoàng thất đã như thế, các danh môn chính phái cũng như vậy, vị trí cao nhất chỉ có một, có đôi khi dù ngươi không muốn bước lên tranh đoạt cũng không ai tin ngươi yên vị như thế, quanh cái ghế cao nhất ấy ai ai cũng là kẻ thù, thà giết nhầm chứ nhất định không buông tha cho một ai.
“Ta đang nghĩ.” Vương Cẩm Lăng không đồng ý ngay mà muốn nói rõ suy nghĩ của mình.
Ngày hôm qua hắn mới nhận được tin tức của Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc nói sẽ thuyết phục Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm cùng góp sức, thậm chí còn kéo cả Dạ thành chủ vào, yêu cầu duy nhất chính là phải khiến ba người này tổn thất thật nghiêm trọng, khiến bọn họ gà bay trứng vỡ, mất cả chì lẫn chài trở về.
Được rồi, hắn thừa nhận chiêu này của Cửu Hoàng thúc hay lắm, chính là chiêu mượn đao giết người đây mà. Hắn vẫn đang trong quá trình điều chỉnh kế hoạch để tấn công cung Huyền Tiêu, lúc này Huyên Minh Kỳ xuất hiện âu cũng là chuyện tốt, nếu theo như lời Phượng Khương Trần nói có thể lợi dụng được thì ba tên Nam Lăng Cẩm Phàm, Tây Lăng Thiên Lâm và Dạ thành chủ không chết thì cũng tróc một tầng da.
Tưởng kiếm được lợi gì từ hắn và Cửu Hoàng thúc ấy hả, nằm mơ còn dễ hơn!
Dám tính kế Phượng Khương Trần, thậm chí còn lấy cả cha mẹ nàng ra mà nói, không hại chết bọn chúng hắn không là Vương Cẩm Lăng nữa.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Vương Cẩm Lăng đứng dậy chuẩn bị đi tìm Huyên Minh Kỳ, đồng thời quay đầu nói với Phượng Khương Trần. “Khương Trần, chuyện lần này nàng đừng tham gia.”
Phượng Khương Trần cực kì phối hợp gật gật đầu, loại chuyện này nàng cũng chả muốn tham gia làm gì.
Nói chuyện với người thông minh bao giờ cũng dễ dàng, Vương Cẩm Lăng tìm được Huyên Minh Kỳ rồi nói thân phận của mình ra, nói hồi lâu cũng không đả động gì đến chuyện hôn phu hay không hôn phu mà trực tiếp nói sang chủ đề khác, nói rõ ý đồ vì sao mình mò tới đây.
“Các ngươi muốn hợp tác với ta tấn công cung Huyền Tiêu? Ngươi nhìn trên mặt ta viết rõ chữ ngốc lắm à?” Huyên Minh Kỳ hoàn toàn không ngờ Vương Cẩm Lăng vừa đến đã nói như vậy, cái này hình như hơi sai sai so với vị công tử trong ấn tượng của hắn.
Cái gì gọi là công tử thế gia chứ, chính là loại người đứng đắn phúc hậu, là những nam nhân cực kì quân tử, cho dù là sói cũng sẽ đem mọi âm hiểm và tàn nhẫn giấu dưới lớp mặt nạ thanh cao, bọn họ sẽ không bao giờ nói thẳng ra mục đích của bản thân như thế, mà sẽ vì đại nhân đại nghĩa quấn quanh thân mà bán đi chính bản thân mình…
“Một đứa nhỏ ba tuổi có thể sống sót khi không có cha mẹ che chở, hơn nữa còn tự tập được một thân võ nghệ như vậy, không ai dám bảo ngươi ngốc, cho nên ta mới chắc chắn ngươi sẽ hợp tác với ta.” Chính vì biết Huyên Minh Kỳ không ngốc nên Vương Cẩm Lăng mới không vòng vo với hắn.
Nói chuyện với người thông minh đương nhiên phải ăn ngay nói thật, thế mới thể hiện mình có thành ý chứ.
Mà nói đi nói lại, Vương Cẩm Lăng thấy kế hoạch bọn họ vạch ra vẫn chưa tốt gì cả, nếu không phải Huyên Minh Kỳ tự nhiên xuất hiện thì bọn họ cũng không biết cung Huyền Tiêu có vị nhân vật này.
“Đã biết ta không ngốc rồi còn tới tìm ta đòi hợp tác, ngươi cảm thấy ta sẽ thật sự hợp tác với ngươi, phá hủy chính gia đình của mình hả? Cho dù ta đồng ý hợp tác cùng ngươi thật, ngươi dám hợp tác với ta sao? Ngươi không sợ ta quay đi ngoảnh lại bán đứng ngươi à?” Huyên Minh Kỳ thừa nhận bản thân thật sự không có tí hảo cảm nào với Huyên Phi, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ phản bội cung Huyền Tiêu.
Hắn là Minh cung chủ của cung Huyền Tiêu, hắn tự có trách nhiệm của bản thân mình!