Chương
“Bọn họ dám, bọn họ dám ư!” Hai mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh nổi đầy mặt, trông hắn như muốn vác đao giết người tới nơi, từ đó có thể thấy địa vị Phượng phu nhân ở trong lòng Huyên Minh Kỳ không hề bình thường.
Trong lòng Vương Cẩm Lăng cũng đang lặng lẽ âm thầm xin lỗi Phượng phu nhân, ngoài mặt lại thản nhiên như không có gì xảy ra, thừa lúc sắt còn nóng mà rèn: “Minh cung chủ, ân oán giữa Vương gia và cung Huyền Tiêu chắc ngươi cũng biết rồi, ta không quan tâm liệu Huyên Phi có phải cung chủ cung Huyền Tiêu hay không, nhưng ta sẽ tính món nợ này lên đầu cung Huyền Tiêu, hộ vệ của Vương Cẩm Lăng ta không thể chết một cách vô ích được.
Lần này tấn công cung Huyền Tiêu cũng không phải chỉ có một mình Vương gia của ta, mặc dù lần này không có Minh cung chủ cùng phối hợp nhưng lại có ta, Cửu Hoàng thúc, thái tử Tây Lăng và hoàng tử Nam Lăng, bốn người bọn ta kết hợp lại thì muốn đánh hạ cung Huyền Tiêu cũng không phải là khó, chỉ là thời điểm Minh cung chủ ngươi tới thì cung Huyền Tiêu sẽ chỉ còn là một đống đổ nát, còn nếu Minh cung chủ hợp tác cùng ta thì cung Huyền Tiêu vẫn sẽ tồn tại như trước, chỉ là thay đổi người làm cung chủ mà thôi.”
Cung Huyền Tiêu có bị phá hay không thì Vương Cẩm Lăng cũng không thèm quan tâm, chỉ cần lôi tên đầu sỏ ra trừng trị được là được, dùng sự tồn tại của cung Huyền Tiêu để đánh đổi lấy sự thất bại của Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm, đừng nói chứ hắn thích chết đi được.
“Ngươi trông thế mà lại đi hợp tác với thái tử Tây Lăng và hoàng tử Nam Lăng?” Rõ ràng là Huyên Minh Kỳ không nghe cái trọng điểm, hắn chỉ nghe ra Vương Cẩm Lăng nói sẽ hợp tác với hai tên đã khi dễ Phượng Khương Trần, gì chứ đây là điều mà hắn không thể chấp nhận được.
Hai tên này chính là hung thủ đã lăng mạ thi cốt của dì Mạt.
“Sao lại không thể hợp tác, có người nguyện ý vì ta mà đứng lên đấu tranh anh dũng như thế, ta có ngốc đâu mà phải khách khí.” Vương Cẩm Lăng cười đến là duyên.
Cái gì gọi là chiến lược gia, chiến lược gia chính là người chỉ cần hé miệng ra tí thôi là có thể thuyết phục được người ta, để người ta làm việc cho mình.
Vương Cẩm Lăng có thể chắc chắn lần tấn công cung Huyền tiêu này, hắn và Cửu Hoàng thúc không cần phải sử dụng bất kì người lính nào vẫn có thể đạt được mục đích, nói không chừng còn kết bạn được với vị cung chủ tiếp theo của cung Huyền Tiêu ấy chứ.
Tuy rằng hắn không thừa nhận rằng hắn và Cửu Hoàng thúc rồi Huyên Minh Kỳ này có thể trở thành bằng hữu với nhau, nhưng bọn họ có một người để cùng nhau bảo vệ, đó cũng là nguyên nhân chính để bọn họ hợp tác.
Chỉ với ba chữ Lục Dĩ Mạt thôi cũng đã đủ để Huyên Minh Kỳ nguyện bảo vệ Phượng Khương Trần cả đời này.
“Ngươi, đúng là đồ nham hiểm.” Rốt cuộc Huyên Minh Kỳ cũng được phổ cập kiến thức về sự giả dối của mấy công tử thế gia, nhưng biết rõ đây là một cái bẫy, biết rõ đây là một âm mưu, hắn vẫn nguyện ý nhảy xuống.
Vương Cẩm Lăng không thèm để ý đến nhận xét của Huyên Minh Kỳ, cười cười hỏi: “Minh cung chủ, ngươi đây là đang nói đồng ý hay không đồng ý thế?”
Đồng ý chứ mắc gì không đồng ý, cũng đã đến lúc nói rõ cho mấy người Huyền Tiêu biết rằng, rốt cuộc ai mới là cung chủ chân chính của cung Huyền Tiêu rồi.
Huyên Minh Kỳ đứng lên, trịnh trọng nói: “Không phải chỉ là cung Huyền Tiêu thôi à, chỉ cần Khương Trần muốn, ta sẽ dâng nàng bằng cả hai tay!”