Chương
Hoàng gia biệt viện được canh phòng rất nghiêm ngặt, chỉ sợ rằng đến Lam Cửu Khánh cũng không có cách nào để đi tới đi lui thoải mái ở bên trong biệt viện.
Con đường đi phía trước, càng đi càng thấy sai, Phượng Khương Trần biết có điều gì đó không đúng lắm, nhưng ở phía trước thì có hai thị vệ dẫn đường, phía sau lại có hai thị vệ đi theo, dù đã mở miệng hỏi vài lần nhưng đối phương cũng chỉ nói là sắp tới rồi…
Ha ha … Phượng Khương Trần cười lên một tiếng, hoàn toàn không buồn để tâm nữa cứ thế đi về phía trước.
Thân binh của Vũ Văn gia chính mắt nhìn thấy nàng bước vào hoàng gia biệt viện, nếu như nàng phải chết thảm ở đây thì hoàng gia sẽ có kết cục như thế nào?
Phượng Khương Trần có thể khẳng định, An Yên công chúa sẽ không xé rách mặt nàng ra.
Quả nhiên, sau khi đi qua một mảnh rừng hoa đào, Phượng Khương Trần bị thị vệ dẫn đến một thiên viện, mà bên ngoài thiên viện đã sớm có cung nữ và thái giám sẵn sàng hầu hạ, Phượng Khương Trần vừa đến, hai cung nữ với vòng eo thon thả, để lộ ra bộ ngực trắng nõn nà, điệu bộ đong đưa lắc lư đi tới. Đọc tại truyen.one để chúng mình lên nhiều chương nhé!
Phượng Khương Trần bị doạ cho một phen hoảng loạn, tất cả đều như có cảm giác đến từ triều đại nhà Đường.
“Phượng tiểu thư, công chúa có lời mời tiểu thư vào.” Ánh mắt của hai cung nữ đầy sự khinh miệt, để lộ ra bộ dạng sắp được xem kịch hay vậy.
Phượng Khương Trần gật đầu đồng ý, dưới sự dẫn dắt của cung nữ, tiến vào bên trong tiểu viện.
Cót két… Rầm…
Phượng Khương Trần vừa mới đặt chân vào viện, cánh cửa đã ngay lập tức bị đóng lại, vị thơm của hoa đào đã bị bỏ lại bên ngoài cửa, thay vào đó là một mùi vị ngọt ngào của cổ nị nhân, cái mùi hương này…
Có gì đó không đúng!
Phượng Khương Trần khít khit mũi, đưa mắt quan sát đánh giá hai cung nữ một lượt từ trên xuống dưới để tìm dấu vét, phát hiện ánh mắt của các cô nàng mang đầy sự quyền rũ, hai gò má ửng hồng như hoa đào.
Vào những lúc như thế này, cho dù Phượng Khương Trần có ngớ ngắn như thế nào đi chăng nữa nàng cũng có thể nhận ra mùi hương này có vấn đề, Phượng Khương Trần ngay lập tức giảm tốc độ lại cũng như điều chỉnh lại tần suất hô hấp của mình.
Đi thêm vài bước nữa là có thể nhìn thấy cửa phòng, lúc này bước chân của Phượng Khương Trần bỗng dưng mềm nhữn ra.
Ôi trời ơi….
Cả người cứ thế mà ngã xuống đắt.
Phượng tiểu thư, tiểu thư bị làm sao vậy?” Hai cung nữ vội vàng quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo một chút hoang mang lo sợ.
Quả nhiên là trong phòng có vấn đề.
Phượng Khương Trần cúi đầu, giấu đi tinh quang trong mắt, trưng ra bộ mặt đáng thương nói: “Hai vị tỷ tỷ, chân của ta bị trật gân rồi, không đi được nữa.”
Nói xong, Phượng Khinh Trần không quên xuất ra hai giọt nước mắt, nhưng đáng tiếc không cách nào thành công, chỉ có một đôi mắt vì trừng lên mà đỏ bừng.
“Đang yên đang lành làm sao lại có thể bị bong gân chân được chứ, Phượng tiểu thư, tiểu thư cũng thật là thiếu cần thận quá rồi.” Hai cung nữ oán trách một trận, nhìn bộ dạng muốn khóc của Phượng Khương Trần, lại không thể nói thêm được cái gì.
Kìm nén nỗi bắt an ở trong lòng, hai người gập người, một người bên trái một người bên phải đỡ Phượng Khương Trần: “Không có gì đâu, bọn ta dìu Phượng tiểu thư vào trong là sẽ ổn thôi, công chúa đang đợi, chúng ta cũng không thể để cho công chúa đợi lâu m.”
Nói xong, hai người không chút do dự liên tục cưỡng ép kéo Phượng Khương Trần đứng lên.
“Không, không cần phải làm phiền đến hai vị tỷ tỷ.” Phượng Khinh Trần liên tục cự tuyệt, lại còn trưng ra bộ dạng yếu ớt bắt lực, thế nhưng rất nhanh đã bị hai cung nữ kia kéo lên, sau đó dắt vào trong phòng.