Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Vào thời khắc này, lực chú ý của mọi người, đều đặt trên người Phượng Khương Trần không biết chui từ đâu ra.
Nơi mà Phượng Khương Trần bước đến, mọi người liền tranh nhau dừng lại, ngoan ngoãn nhường đường, từng người từng người đều nhìn Phượng Khương Trần như người ngoài hành tinh.
Dường như đã quen với việc bị mọi người chú ý, đối mặt với ánh mặt rực lửa của các vị tiểu thư quan gia, Phượng Khương Trần bình tĩnh thản nhiên, đi thẳng tới trước mặt An Yên công chúa, vén vạt áo lên cúi chào.
Phượng Khương Trần tham kiến công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. Biệt viện Hoàng gia, hoa đào nở rộ, đẹp không sao tả xiết, Khương Trần lưu luyến cảnh đẹp, không cẩn thận lạc đường trong biệt viện nên tới chậm, kính xin công chúa thứ tội.”
Phượng Khương Trần đặc biệt nhắn mạnh hai từ lạc đường”, ở chỗ mọi người không nhìn tháy, lặng lẽ làm một tư thế giết người diệt khẩu với An Yên công chúa, nhắc nhở An Yên công chúa Phượng Khương Trần nàng không dễ trêu chọc.
An Yên công chúa ngắn ra, toàn thân cứng ngắc.
Đúng lúc này, cung nữ lui xuống nghe ngóng tin tức khuôn mặt trắng bệch, bước chân lảo đảo chạy lại đây, cúi xuống bên người An Yên công chúa thì thầm vài câu.
An Yên công chúa nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu, phất tay về hướng cung nữ, lúc mở mắt ra lần nữa, toàn bộ nghi hoặc cùng khiếp sợ đều biến mắt, ý tứ sâu xa liếc nhìn Phượng Khương Trần, lúc này An ‘Yên công chúa mới cười nói: “ Phượng tiểu thư miễn lễ.”
Mặc dù không nghiến răng nghiền lợi, nhưng sự lạnh lẽo cùng tức giận trong giọng nói Phượng Khương Trần lại nghe được vô cùng rõ ràng.
Có điều, Phượng Khương Trần không hề để ý, dù sao có một loại người, trời sinh đã không thể làm bạn bè, nàng và An Yên công chúa chính là như vậy, nếu đã là địch, nàng hà tất phải lấy lòng.
Sau khi Phượng Khương Trần nói cảm ơn An Yên công chúa liền chuẩn bị lùi sang một bên.
Đối phương không sinh sự, nàng cũng không muốn gây sự, món nợ trước mắt kia, nàng nhất định sẽ có cơ hội thanh toán.
Mấy thiếu nữ cầm cung tên hiểu được ý tứ của An Yên công chúa, trong đó có một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, thân hình khỏe mạnh bước lên trước, khuôn mặt kiêu ngạo nói: Phượng tiểu thư yên tâm, tài bắn cung của ta rất tốt, trăm mét xuyên tâm không thành vần đề, ngươi chỉ cần đứng ngay ngắn ta nhất định sẽ không bắn lệch.”
Nói xong, còn không quên giơ cây cung trong tay: “ Đúng rồi, Phượng tiểu thư, ta tên Thu Hội, nữ nhi của Thu tướng quân, cha ta lúc đầu chính là thuộc hạ của Phượng tướng quân.
Đắc ý, ngạo mạn, khoe khoang.
Phượng Khương Trần cười lạnh.
Thu Hội à?
Rất tốt, nếu như ngươi đã đâm đầu tiến lên vậy thì đừng trách ta không khách khí, ngày hôm nay liền lấy ngươi để lập uy vậy.
Hàng năm những người đến muộn, cũng đều bị phạt, hình phạt của An Yên công chúa đối với ngươi là nhẹ nhất rồi.” lại có một tiểu cô nương cười phụ họa, ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần giống như đang nhìn thứ gì đó rất bản.
Phượng Khương Trần liếc mắt nhìn qua đám tiểu thư nét mặt thì hòa nhã nhưng tâm tư ác độc, quả nhiên…
Càng là thứ đẹp đế thì càng độc.