Chương
“Hoàng thượng, đây là ngài đang nghĩ cho bách tính, các đại nhân sẽ hiểu được. Mấy ngày nay khắp nơi đang dâng tấu lên báo người chết vì nạn tuyết ngày càng ít, bách tính đều được an bài thỏa đáng, những người dân gặp nạn kia phải cảm ơn hoàng thượng ngài mới đúng.” Thái giám cố gắng nịnh nọt, càng nói âm thanh càng nhỏ lại.
Nguồn cứu nạn chính cũng không phải là triều đình mà là người bí ẩn kia, một người bí ẩn có đầy đủ lương thực.
“Hừ…” Làm sao hoàng thượng không biết điều này, nếu không có người thần bí kia thì nạn tuyết này có ít nhất ba trăm nghìn người chết, nhưng người kia ra tay khiến số người chết vì thiên tai giảm đi đáng kể, cho tới bây giờ mới có sáu mươi nghìn người.
Ông ta phải cảm tạ người thần bí đã ra tay cứu nạn kia, nhưng trong lòng ông ta có một vướng mắc, người thần bí kia khiến hoàng thượng cảm thấy bản thân bị uy hiếp.
Đại thái giám cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của hoàng thượng, phát hiện sắc mặt hoàng thượng rất khó coi, đại thái giám chớp mắt, quyết định gắp lửa bỏ tay người: “Hoàng thượng, Cửu hoàng thúc ở trong cung lâu như vậy, ngài có muốn đi xem thế nào không…”
Ngài đang nổi giận thì ngài đuổi Cửu hoàng thúc đi về đi, những tiểu nhân vật như chúng thần chịu không nổi.
Cửu hoàng thúc?
Trong mắt hoàng thượng lóe lên một tia sáng.
Đúng rồi, sao ông ta lại quên mất Cửu hoàng thúc được chứ, Cửu hoàng thúc là người được Tô Văn Thanh ủng hộ nhất, nhân vật thần bí kia không chừng chính là Cửu hoàng thúc, chỉ là hoàng thượng không tin Cửu hoàng thúc dưới mắt ông ta lại có nhiều lương thực như vậy, càng không tin Cửu hoàng thúc sẽ lấy ra.
Dù sao một thân vương muốn dự trữ quá nhiều lương thực cũng không phải là chuyện dễ dàng, Cửu hoàng thúc muốn tồn lương thực nhất định vì muốn tạo phản nên lúc này mới lấy ra để cứu nạn, vậy cũng choáng váng quá rồi.
Bất kể như thế nào cũng phải đi để thăm dò chút ít, hoàng thượng không nói thêm gì, bãi giá đến cung điện Cửu hoàng thúc đang ở tạm.
Hoàng thượng không làm kinh động đến bất kỳ ai, lấy phương thức đột kích đi đến, vừa đến liền thấy Cửu hoàng thúc đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, nhàn nhã đến độ khiến người khác ghen ghét.
Đợi hoàng thượng lại gần Cửu hoàng thúc mới phát hiện ra ông ta đến, thả sách trên tay xuống, không nhanh không chậm đứng lên, khẽ khom người với hoàng thượng: “Hoàng thượng.”
“Cửu đệ thật có nhã hứng.” Hoàng thượng khoát tay, ra hiệu cho Cửu hoàng thúc miễn lễ, không cần ai chào hỏi đã trực tiếp ngồi xuống, Cửu hoàng thúc vẫn đứng yên tại chỗ, không có mệnh lệnh của hoàng thượng, hắn không thể ngồi xuống, chỉ là…
Tư thái của Cửu hoàng thúc hoàn toàn không giống như những đại thần khác, không cúi đầu cụp mắt, Cửu hoàng thúc bình tĩnh đứng đó như tùng bách, không có chút nào khiêm tốn sợ hãi.
Hoàng thượng tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, ông ta chỉ vào bàn cờ nói: “Cửu đệ, bồi trẫm một ván.”
“Thần đệ tuân mệnh.” Cửu hoàng thúc biết hoàng thượng đến vì chuyện gì cho nên hắn không có chút vội vàng, hoàng thượng nói đánh cờ hắn liền đánh cờ, hiện giờ người vội không phải hắn.
Một ván cờ này Cửu hoàng thúc xuống tay không chút lưu tình, đánh hoàng thượng không chừa một mảnh giáp. Sắc mặt hoàng thượng xanh lè, rất lâu rồi không có người dám đánh cờ như vậy với ông ta, Cửu đệ này của ông ta lá gan quả nhiên không hề nhỏ, giam lỏng hắn lâu như vậy hắn cũng không biết điều hơn chút nào, thực sự đáng giận.
Hoàng thượng tìm Cửu hoàng thúc đánh cờ không phải vì quá rảnh mà là muốn thông qua chuyện đánh cờ này để tạo áp lực cho Cửu hoàng thúc, để Cửu hoàng thúc biết khó mà lui, sau đó trong lúc nói chuyện sẽ chiếm quyền chủ động, nhưng không ngờ rằng…