Chương
Giải thích như vậy không có sai, nhưng chuyện này… Ai đến nói cho ông ta biết vì sao tin ngưng phát cháo vừa được truyền ra đã thực hiện mà vận chuyển lương thực đến quan phủ lại tốn những hai ngày, thiếu chút nữa liền gây nên bạo động.
Được, coi như không có nạn bạo động nhưng vì chuyện này mà người trong thiên hạ đã chỉ trích vị hoàng đế là ông ta, khiến người khác hoài nghi nguồn thực phẩm cứu trợ thảm họa của quan phủ.
Người thần bí và quan phủ đồng loạt ngưng phát cháo, hai ngày sau quầy cháo của người thần bí vẫn như cũ không xuất hiện, còn quan phủ lại có lương thực phát cháo, điều này nói lên chuyện gì?
Người có đầu óc một chút liền hiểu rõ tám chín phần là do hoàng thượng đoạt lương thực của người thần bí kia, sau đó lấy danh nghĩa quan phủ cứu nạn.
Đương nhân chuyện này chỉ lưu truyền trong giới tri thức, dân chúng bình thường nghĩ không ra chuyện này, nhưng hoàng thượng để ý nhất là đánh giá của những văn nhân này.
Cửu hoàng thúc đây là hung hăng tát lên mặt ông ta một cái khiến ông ta mất hết mặt mũi, hoàng thượng sao có thể không tức giận cho được, sao có thể tùy tiện chấp nhận lời giải thích của Cửu hoàng thúc được.
Cửu hoàng thúc cũng không sợ, đối với cơn giận của hoàng thượng nói: “Hoàng huynh, lương thực không phải ở trong tay thần đệ, thần đệ cũng không thể làm gì được.”
Lời này của Cửu hoàng thúc rõ ràng không có ý gì khác, những lương thực đó dù là của hắn nhưng lại đúng là không ở trong tay hắn, nhưng hoàng thượng lại nghe ra ý khác, đó chính là…
Thôi gia không phối hợp thì hắn có thể làm được gì?
Bốp… Lần này hoàng thượng cực kỳ tức giận, dùng sức vỗ bàn: “Thôi gia, hay cho một Thôi gia, nghĩ rằng trẫm không là được gì những thế gia này sao, đây là đang khiêu chiến sự nhẫn nại của trẫm. Cửu đệ, đầu xuân năm sau đích thân ngươi đi một chuyến đến Sơn Đông, trẫm muốn Sơn Đông Lư gia biến mất khỏi Cửu Châu đại lục.”
Hoàng thượng tạm thời không thể động đến Thôi Gia nên liền đánh chủ ý lên đại gia tộc Sơn Đông Lư Gia, ông ta muốn giết gà dọa khỉ để những thế gia phách lối kia thấy rằng hắn không động đến thế gia không có nghĩa là ông ta không làm được gì.
“Thần đệ tuân chỉ.” Cửu hoàng thúc không ngờ đánh vào mặt hoàng thượng một cái, thuận tiện đẩy Thôi gia thêm một lần lại có thu hoạch ngoài ý muốn này, lập tức không khách khí lĩnh chỉ.
Về phần Thôi gia, rất xin lỗi, để các ngươi tiếp tục nhận vết đen này vậy.
Bản vương cái gì cũng chưa nói, tất cả đều do hoàng huynh suy đoán, bản vương chỉ không giải thích mà thôi.
Cửu hoàng thúc vỗ vỗ tay áo, tiêu sái xuất cung.
Trải qua hai ngày xử lý, những chuyện khẩn cấp đã được giải quyết ổn thỏa, người cũng đã được nuôi đến tinh thần sảng khoái, hiện tại hắn có thể đến Phượng phủ được rồi.
Cửu hoàng thúc từ trong cung đi ra liền lệnh cho thị vệ đổi hướng đi về Phượng phủ.
Cửu hoàng thúc vừa rời hoàng cung liền có một người hắn không nghĩ tới tiến cung.
“Thảo dân tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nam tử mặc áo xanh, mái tóc đen dùng dây xanh cột lên, tuy chào nhưng không quỳ xuống mà chỉ khẽ khom người, mơ hồ lộ ra sự cao ngạo không dễ trói buộc.
Hoàng thượng cũng không tức giận, nhìn kỹ người trước mắt một lần sau đó mới nói: “Ngươi chính là Phù Lâm? Hậu nhân của Phù thị?”