Chương
Tuy nói nhìn nam nhân mình không yêu đi sủng ái một thế thân của mình có chút buồn nôn nhưng dù sao cũng tốt hơn so với bản thân bị người khác bám lấy, chỉ là…
Điều khiến Cửu hoàng thúc buồn bực là Lục Dĩ Mạt quăng cho cung chủ Huyền Tiêu cung một người thế thân nhưng lưu lại cho Phượng Khương Trần một Huyên Minh Kỳ, cũng là một phiền phức đến từ Huyền Tiêu cung.
Hai người dường như đều nghĩ đến chuyện này, cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn đối phương sau đó cười, Huyên Minh Kỳ ngồi một bên thấy cảnh này, trong lòng có chút đau.
Hóa ra việc người người đều muốn chen chúc vào Huyền Tiêu cung đối với dì Mạt và Khương Trần lại được coi là một phiền phức.
Hít một hơi thật sâu, Huyên Minh Kỳ đè sự chua chát trong lòng xuống, hắn không muốn nghe hai người tiếp tục nói đến chủ đề dì Mạt trốn khỏi Huyền Tiêu cung như thế nào nên đổi chủ đề: “Khương Trần, lúc đó ta và nàng cùng đến Huyền Tiêu cung.”
Đây chính là Huyên Minh Kỳ, luôn luôn đặt Phượng Khương Trần ở vị trí thứ nhất, hắn không nói Phượng Khương Trần cùng hắn về Huyền Tiêu cung mà là hắn đi theo Phượng Khương Trần đến Huyền Tiêu cung, những chuyện này đều do Phượng Khương Trần quyết định, hắn sẽ không can thiệp vào, hắn chỉ ở sau lưng bảo vệ cho nàng, để nàng hành động thoải mái nhất có thể.
“Được.” Không để ý đến việc Cửu hoàng thúc có vui hay không, Phượng Khương Trần nhanh chóng đồng ý.
Không mang Huyên Minh Kỳ theo, chỉ với khuôn mặt này cũng nàng chỉ sợ chưa bước vào được cửa Huyền Tiêu cung đã bị giết rồi, cái người phu nhân cung chủ kia chắc chắn sẽ không cho nàng bước vào Huyền Tiêu cung nửa bước.
Điểm này Cửu hoàng thúc cũng hiểu được, Huyền Tiêu cung nhiều cao thủ như vậy, có Huyên Minh Kỳ đi với Phượng Khương Trần sẽ an toàn hơn, cho nên dù Cửu hoàng thúc có chút không thoải mái nhưng cũng không phản đối.
Chính sự đều đã nói xong, nếu không đi sẽ đến thời gian ăn cơm tối, Phượng Khương Trần không có ý định giữ Cửu hoàng thúc lại ăn cơm, dùng ánh mắt hỏi Cửu hoàng thúc còn chuyện gì không. Nếu không có chuyện gì nữa thì đừng lề mề ở đây nữa, đoàn người Cửu hoàng thúc muốn ở lại ăn cơm thì đầu bếp và hạ nhân Phượng phủ sẽ khóc mất.
Vốn không còn chuyện gì nhưng nghĩ đến chuyện Phượng Khương Trần đến Huyền Tiêu cung cùng Huyên Minh Kỳ thì Cửu hoàng thúc cảm thấy hắn lại có việc phải làm, nếu đã tới Phượng phủ thì hắn nên làm chút chuyện gì đó mới phải.
“Nghe nói Thôi công tử đang dưỡng thương ở Phượng phủ, bản vương muốn đi thăm Thôi công tử, không biết có tiện hay không.” Tác phong làm việc của Cửu hoàng thúc trước nay không phải trưng cầu ý kiến của người khác, cho nên hắn nói muốn đi nhìn Thôi Hạo Đình chính là không tiện cũng phải thành tiện.
Phượng Khương Trần không biết tại sao đột nhiên Cửu hoàng thúc lại muốn đi gặp Thôi Hạo Đình, nhưng nàng thông minh nên không hỏi gì thêm, chỉ đứng dậy dẫn đường: “Mời Cửu hoàng thúc.”
Cửu hoàng thúc muốn gặp Thôi Hạo Đình chắc có lý do của hắn, nàng chỉ cần dẫn hắn đến nơi là được.
Đoàn người một lần nữa lại tiến về viện Thôi Hạo Đình đang dưỡng bệnh, lần này có cả thị vệ đi theo, Cửu hoàng thúc đi phía trước cùng Phượng Khương Trần, Huyên Minh Kỳ vẫn như cũ đi sau Phượng Khương Trần một bước, tổ hợp này rất quái dị, lúc Nguyên Hi tiên sinh nhận được tin, vừa đi ra đã thấy tổ hợp tuấn nam mỹ nữ đang đi đến.
Nói thật, đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng… hình như thừa tuấn nam rồi thì phải.
“Cung nghênh…” Nguyên Hi tiên sinh thu hồi suy nghĩ, vội vàng tiến lên, đang định hành lễ thì Cửu hoàng thúc đã đi lên trước nâng tay hắn ta lên: “Tiên sinh không cần đa lễ.”
Đây không phải là giả vờ đỡ mà là thực sự nhấc cả thân thể đang định nằm rạp xuống đất của Nguyên Hi tiên sinh lên.