Chương
“Huyền Tiêu cung? Huyền Tiêu cung có đồ vật gì đáng giá khiến Cửu hoàng thúc phải tự mình đến sao?” Thôi Hạo Đình nửa tò mò nửa dò hỏi, lúc nói chuyện ánh mắt lại hướng về phía Huyên Minh Kỳ đang đứng cạnh Phượng Khương Trần.
Không thể không nói hắn ta rất bội phục Cửu hoàng thúc, ngay trước mặt Minh cung chủ Huyền Tiêu cung lại có thể nói thẳng ra chuyện mình muốn đến Huyền Tiêu cung tìm phiền phức, chỉ có người cực kỳ cường đại và tự tin mới có thể phách lối như vậy, lại còn xem như đó là chuyện đương nhiên.
“Tuyết Liên Hoa nghìn năm.” Cửu hoàng thúc đương nhiên sẽ không nói ra mục đích thực sự của mình, nhưng lí do hắn đưa ra lại vô cùng chính đáng.
Mọi người đều như đi vào sương mù, Tuyết Liên Hoa nghìn năm thì liên quan gì đến Huyền Tiêu cung?
Huyên Minh Kỳ trực tiếp nói lên nghi ngờ của mình: “Huyền Tiêu cung không có Tuyết Liên Hoa nghìn năm.”
Nếu Huyền Tiêu cung có vật trân quý như vậy thì chắc chắn hắn sẽ biết.
“Trước kia không có không có nghĩa bây giờ cũng vậy, không có Tuyết Liên Hoa nghìn năm thì cho dù cốc chủ Huyền Y cốc có là thần tiên cũng không thể chữa khỏi gương mặt cho Huyên Phi được.” Huyền Tiêu cung có đóa Tuyết Liên Hoa nghìn năm hoàng thượng cho, nếu không mặt Huyên Phi tuyệt đối không có khả năng khôi phục lại như vậy.
“Nếu như vậy thì Tuyết Liên Hoa nghìn năm đó cũng đã dùng hết.” Huyên Minh Kỳ xem Cửu hoàng thúc như Vương Cẩm Lăng, nghĩ rằng hai người chỉ muốn giải quyết chuyện của Huyên Phi, không ngờ còn có một này, nếu vậy thì…
Vậy hắn phải cẩn thận, mặc dù hắn muốn xử lý đám chuột trong Huyền Tiêu cung nhưng cũng không muốn dẫn sói vào nhau, không có Huyền Tiêu cung làm hậu thuẫn thì hắn lấy cái gì để tranh với Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng.
“Dùng Tuyết Liên Hoa nghìn năm của bản vương, Huyền Tiêu cung nên trả cái giá như thế nào đây?” Cửu hoàng thúc nói với Huyên Minh Kỳ, hoàn toàn không vòng vo, có gì nói đó.
Nói vòng vo chỉ sợ Huyên Minh Kỳ không hiểu, người giang hồ không loanh quanh như vậy, Cửu hoàng thúc không muốn Huyên Mình Kỳ hiểu nhầm ý mình.
“Tuyết Liên Hoa của ngài? Tuyết Liên Hoa kia hẳn không phải của Cửu hoàng thúc rồi. Nếu như của Cửu hoàng thúc thì sao lại ở Huyền Tiêu cung được chứ.” Đôi mắt bình tĩnh của Huyên Minh Kỳ ẩn chứa sự sắc sảo mạnh mẽ, như một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ, trầm ổn mà sắc bén.
Mặc dù hắn không có tâm địa gian xảo như những người này nhưng từ lời của Cửu hoàng thúc hắn có thể hiểu được Cửu hoàng thúc ít nhiều gì cũng sẽ khiến Huyền Tiêu cung đổ máu.
“Minh cung chủ không biết, bản vương từng tiến cung cầu hoàng thượng đưa Tuyết Liên Hoa nghìn năm cho bản vương, kết quả hoàng thượng nói đã đưa nó cho Huyền Tiêu cung, ngươi nói xem đóa Tuyết Liên Hoa đó có phải của bản vương hay không?”
Đóa Tuyết Liên Hoa kia hoàn toàn không phải của hắn, nhưng hắn lại muốn, vì vậy…
Hắn nói Huyền Tiêu cung lấy Tuyết Liên Hoa nghìn năm của hắn chính là lấy, ai dám nói không phải!
Đây là logic của cường đạo!
Cửu hoàng thúc đúng là vô sỉ!
Trong lòng Phượng Khương Trần gào thét, nàng muốn nhảy ra chỉnh sửa tư tưởng Cửu hoàng thúc nhưng hắn lại nói một cách hùng hồn, đối đầu với ánh mắt lạnh nhạt của Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần biết nói gì bây giờ cũng không được, chỉ có thể yên lặng cúi đầu.
Phu nhân Cửu hoàng thúc quá… bình tĩnh, bình tĩnh giống như lời hắn nói chính là chân lý vậy, một câu phản bác cũng không có.
Được rồi, đó không phải là lí do, thực tế là nàng không có dũng khí chống lại Cửu hoàng thúc, cũng không có ý nghĩ chống đối lại Cửu hoàng thúc, cho nên… Phượng Khương Trần yên lặng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.