Chương
Vốn cho là bản thân đặc biệt với Cửu Hoàng thúc, hóa ra không phải…
Cửu Hoàng thúc có bệnh thích sạch sẽ thế mà lại cho phép một nữ tử kéo lấy vạt ác của hắn.
Ha ha… Phượng Khương Trần cười khổ, đây là sự cảnh cáo từ Cửu Hoàng thúc sao? Cảnh cáo nàng cách xa Vương Cẩm Lăng một chút, nếu không bất cứ lúc nào nàng cũng có thể bị thay thế? Nếu là như thế…
Vậy Cửu Hoàng thúc ngươi cũng quá vô vị rồi. Phượng Khương Trần ngẩng đầu, trừng mắt với Cửu Hoàng thúc, tỏ vẻ cảnh cáo rõ ràng.
Để nàng tin tưởng vào Cửu Hoàng thúc, điều kiện tiên quyết là Cửu Hoàng thúc nói cho nàng biết thân phận của nữ nhân này, còn vì sao Cửu Hoàng thúc lại đối đãi như thế với nữ tử này.
“Cửu gia, vị cô nương này là?” Phượng Khương Trần đặt chén trà xuống, cười hỏi.
“Không biết.” Cửu Hoàng thúc lạnh lùng mở miệng, giọng điệu dường như đang nóng vội, xem ra hắn đã chờ câu hỏi này của Phượng Khương Trần rất lâu rồi.
“Ta không biết là hóa ra Cửu gia còn thích ra tay cứu giúp người khác đấy, Cửu gia quả đúng là biết thương hương tiếc ngọc.” Phượng Khương Trần mạnh miệng mỉa mai Cửu Hoàng thúc một chút, ý tứ trong ánh mắt vô cùng rõ ràng, đó chính là…
Ngươi cứ chờ đấy cho ta, chuyện này đợi sau này chúng ta từ từ tính cho rõ ràng.
“Ngươi gọi là Cửu gia à? Ngươi trông còn trẻ như thế mà, không phải nên gọi là Cửu thiếu sao?” Hai mắt của nàng ta sáng rỡ, Phượng Khương Trần cứ hoài nghi rằng chẳng nhẽ mình bị hoa mắt rồi sao, dường như nàng nhìn thấy trong mắt của nàng ta đang bốc lên “tình ý”.
Có cần phải thế không? Cũng chỉ vì một cái tên gọi là Cửu gia? Phượng Khương Trần không hiểu được, nhưng nàng cũng không định hỏi.
Cạch… Cửu Hoàng thúc đặt chén trà xuống, rũ mắt không nói gì, cũng không thèm nhìn đến hành vi tiểu cô nương áo tím kia đang kéo lấy vạt áo của mình. Bầu không khí trở nên cứng đờ, nữ tử mặc áo tím kia dường như cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, lúng túng buông vạt áo của Cửu Hoàng thúc ra, đáng thương cúi đầu, đôi mắt to liếc nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Phượng Khương Trần.
Nhìn tới nhìn lui, vẫn là Phượng Khương Trần trông có vẻ dễ nói chuyện nhất, hai tên nam nhân này mặc dù một người lạnh lùng một người ấm áp, nhưng trông đều khó giải quyết như nhau. Nam nhân lạnh lùng kia cứu nàng mặc dù gọi là Cửu gia nhưng không hề có một chút dịu dàng nào của Cửu gia trong Đại Mạc Dao gì cả.
Thôi bỏ đi, trước cứ để đó đi, chờ dần quen thuộc rồi lại nói tiếp. Trong ba người này chỉ có mỗi cô nương trông hơi xấu kia là dễ nói chuyện, ra tay từ nàng ta là tốt nhất.
Nữ tử áo tím lộ ra một nụ cười mỉm rực rỡ với Phượng Khương Trần: “Cô nương tên gì thế? Ta họ Lam, gọi là Y Lâm, mới vừa nãy tôi được vị đại ca lạnh như tảng băng đây cứu, còn ngươi thì sao?”
Họ Lam?
Phượng Khương Trần hơi nheo mắt, nhớ đến việc Cửu Hoàng thúc vờ như có như không dẫn dắt mọi chuyện trước mặt nàng, và cả giao tình bí mật giữa Cửu Hoàng thúc và Lam Cửu Khánh, trong lòng nàng dường như nhận ra gì đó.
Hóa ra… cô nương này họ Lam, khó trách Cửu Hoàng thúc lại vô cùng dung túng với nàng ta, Cửu Hoàng thúc và Lam thị tiền triều có mối quan hệ không tầm thường nào đó, nếu không cũng sẽ không liền quan đến Lam Cửu Khánh.
Sau khi biết rõ đối phương là ai, sự nặng nề trong lòng Phượng Khương Trần cũng tiêu tan đi một ít, vậy nàng cứ nói thử xem sao, để biết Cửu Hoàng thúc vì sao lại vô duyên vô cớ cứu một cô nương. Phượng Khương Trần nở nụ cười thân thiết: “Hóa ra là Lam cô nương, ta họ Trần, tên Khương.”
Đảo lại hai chữ Khương Trần thành Trần Khương.
Nàng đã ngụy trang thế này, nên cũng không định dùng cái tên Phượng Khương Trần để làm gì, nếu không vừa nãy nàng cũng sẽ không ra tay “làm lớn chuyện”.