Chương
“Hôm nay, ta đến đây là để chứng minh điều đó.’’ Huyên Minh Kỳ không quan tâm đến sắc mặt càng lúc càng trắng bệch và ánh mắt càng tàn nhẫn dữ tợn của cung chủ phu nhân, dứt khoát cởi bỏ khăn che mặt của Phượng Khương Trần xuống.
“Tiểu Phi.’’
Cung chủ phu nhân không hổ là cung chủ phu nhân, trong khoảnh khắc khuôn mặt của Phượng Khương Trần lộ ra ngoài, nàng lập tức thu hồi sự hận thù trong mắt mình, giả vờ giật mình kêu lên: “Tiểu Phi, sao con lại đi cùng với Minh Kỳ,? Có phải nam nhân kia lừa gạt con, dụ dỗ con nói dối phụ thân và nương cùng với bọn họ hay không?’’
“Nam nhân kia” trong miệng nàng ta không cần nghĩ cũng biết là đang chỉ Vương Cẩm Lăng, nụ cười trên mặt Vương Cẩm Lăng lập tức cứng đờ, nếu hắn biết cái gì gọi là nằm không cũng trúng đạn, hắn nhất định sẽ bật thốt lên những lời này.
Nữ nhân này đúng là chưa chịu từ bỏ ý định, mọi chuyện đã đi đến nước này nhưng vẫn không chịu thừa nhận mà thực sự cho rằng mình chính là Lục Dĩ Mạt.
“Tiểu Phi?’’ Cung chủ cũng nghi ngờ gọi một tiếng, nhưng trong ánh mắt lại hiện rõ không tin, mặc dù tiểu cô nương trước mặt có dung mạo giống hệt Tiểu Phi nhưng vẫn có gì đó khác biệt.
Đùng… Nữ tử này không phải là Tiểu Phi, cung chủ biết đã đến lúc hắn nên đối mặt với hiện thực.
“Tiểu Phi, ngươi là Tiểu Phi?’’ Một thứ gì đó trong lòng bỗng chốc sụp đổ, niềm tin cố hữu suốt hai mươi mấy năm trời sụp đổ trong chốc lát, trong mắt hắn loé lên một tia sợ hãi, hắn máy móc lắc đầu, rất muốn Phượng Khương Trần đừng phủ nhận mà hãy thừa nhận nàng chính là Tiểu Phi, như thế, hắn vẫn có thể hạnh phúc ở bên cạnh Dĩ Mạt.
Đáng tiếc, Phượng Khương Trần sao có thể làm như hắn mong muốn, nàng khẽ nhếch môi, cười đùa, tỏ vẻ ngạc nhiên nói với Huyên thiếu chủ: “Qủa nhiên là người một nhà, nồi nào úp vung mấy, phụ thân ngài nhận nhầm người mình thích, còn vị cung chủ phu nhân này lại càng kỳ lạ hơn nữa, ngay cả nữ nhi ruột thịt của mình mà cũng nhận nhầm cho được, bọn họ đi ra ngoài không mang theo mắt hay là không mang não?’’
“Ngươi, ngươi không phải là Tiểu Phi, vậy ngươi là ai? Mau, giết nàng ta, sao còn chưa ra tay giết nàng ta, ngươi giấu Tiểu Phi của ta ở đây rồi?’’ Lục Dĩ Nhiên thể hiện đầy đủ sự kinh hoàng hoảng hốt của một mẫu thân, chỉ là không một ái trong số mười tám vị quân tử chịu động thủ, khi nhìn thấy khuôn mặt phía sau lớp khăn che của Phượng Khương Trần, dường như bọn họ đã hiểu rõ điều gì đó.
“Các ngươi còn thất thần ở đó làm gì, phu quân, mau bảo bọn họ ra tay giết mấy người này đi, đám người này sẽ làm tổn thương đến Tiểu Phi của chúng ta mất.’’ Cung chủ phu nhân không thể ra lệnh cho mười tám vị quân chủ, lập tức quay ngược lại nói với phu quân mình, đáng liếc lúc này cung chủ đã hoàn toàn hoá đá.
Hắn biết Tiểu Phi đã gặp một người có ngoại hình rất giống nàng, nhưng không ngờ… Người này lại giống Dĩ Mạt đến thế, không chỉ dung mạo mà ngay cả khí chất và phong thái đều rất giống nhau.
Dĩ Mạt… Dĩ Nhiên.
Ha ha ha, hắn tự lừa mình dối người, tại sao lại không cho hắn tiếp tục lừa dối lẫn nhau nữa, tại sao lại vạch trần, vạch trần hạnh phúc của hắn.
Ánh mắt cung chủ dần trở nên vẫn đục và bi thương, đáng tiếc chẳng có ai đồng tình với hắn cả, Phượng Khương Trần liếc nhìn hắn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt nói: “ Cung chủ phu nhân, không, ta phải gọi bà một tiếng di mẫu với đúng, xin bà đừng diễn kịch nữa được không, nhìn bà thật dối trá, đừng mang vẻ mặt như không quen biết ta nữa, không quen biết ta mà bà sẽ bỏ ra hai mươi vạn lượng vàng để thuê sát thủ giết ta sao?
Dĩ mâu, thôi quên đi, ta vẫn nên gọi bà một tiếng cung chủ phu nhân thì hơn, hai chữ di mẫu này thực sự ta không thể nói nổi, bà sống trên danh nghĩa của nương ta thì thôi, nhưng lại còn dám dùng danh nghĩa của bà ấy để thuê sát thủ giết ta, bà có thể biết xấu hổ một chút được không?