Chương
“Cạm bẫy cát lún, cộng thêm sức mạnh của thuốc nổ, cách chỗ của ngài bảy dặm, mở ra.’’ Vương Cẩm Lăng bình thản bày trận, thắng lợi nằm trong tay hắn là điều chắc chắn, bây giờ chỉ cần phải xem hắn có giết được bao nhiêu người của kẻ địch.
“Ba trăm quân tiên phong, giết!’’ Lúc này Huyên Minh Kỳ cũng đã phát động cuộc tấn công đầu tiên, so với Cửu hoàng thúc, có vẻ như hắn thiên về kế sách tấn công phòng thủ.
Ba trăm người được thay thế bằng ba trăm con dê đầu đàn, ba trăm con dê lao ra, dưới sự chỉ huy của người chăn dê, chúng lao về phía tuyến phòng thủ đầu tiên trên con đường chết chóc, cùng với đội quân tiên phong lót đường này, chiến xa cũng chạy chậm theo sau, đường nhên phải duy trì khoảng cách năm mươi mét trở lên.
Nhưng Huyên Minh Kỳ vẫn không quên rằng phạm vi sát thương của thuốc nổ kia là mười đến năm mươi mét, hắn không thể lấy tính mạng của toàn bộ đại quân ra là trò đùa.
Thức ăn cho dê sớm đã được chuẩn bị sẵn trên chiến trường, khi đàn cừu xuống xe, chúng ta lập tức chạy theo thức ăn đi về phía trước và sẽ không chịu dừng lại, sau khi ba trăm quân tiên phong của Huyên Minh Kỳ nhảy vào con đường tử vong xong, Phượng Khương Trần cũng không thực hiện bất cứ hành động đáp trả nào mà để mặc chúng đi về phía trước.
Hả? Phượng Khương Trần đang làm gì vậy?
Trong mắt Huyên Minh Kỳ hiện lên một tia khó hiểu, nhưng hắn hiểu rõ cạm bẫy đầy tiên của con đường chết chóc chính là cát lún và thuốc nổ, chỉ cần có quân địch đến, chẳng mấy chốc sẽ lâm vào trận địa mai phục, cộng thêm một chút hoả dược, chắc chắn sẽ làm nổ tung đối phương.
Huyên Minh Kỳ dùng ba trăm mạng để mở đoạn đường đầu tiên, nhưng lại phát hiện đoạn đường kia hoàn toàn không có chường ngại vật, có chuyện gì vậy? Cạm bẫy cát lún mất hiệu lực rồi sao?
Không thể nào?
Đương nhiên không thể, khi ba trăm con dê kia lao vào đợt bẫy thứ hai, chúng bất hạnh lầm lượt rơi xuống rãnh đã đào sẵn.
Mà dựa vào chiều sâu và mức độ phức tạo của chiến hào, ba trăm con dê đầu đàn kia chưa đủ để nhét kẽ răng, sau khi rơi xuống lập tức bị nuốt chửng, chiếc bẫy được khôi phục lại trạng thái ban đầu.
“Rất thú vị.’’ Lúc này Huyên Minh Kỳ cũng đã nhìn ra một chút mạnh mối, chỉ là…
Ba trăm quân tiên phong hi sinh vô ích, khoảng thời gian này, Phượng Khương Trần hoàn toàn có thể thiết lập cạm bẫy thứ hai lại một lần nữa.
“Tuyệt thật.’’ Ngay cả những bậc tiền bối kỳ cựu cũng phải vỗ tay khen ngợi chiêu thức hoàn hảo này của Phượng Khương Trần, những tấm ván gỗ đó được đặt trên bẫy cát lún, tưởng chừng chỉ là một thay đổi nhỏ nhưng lại mang đến hiệu quả kinh người.
Nếu ít người, tấm ván gỗ sẽ không bị đứt gãy, bọn họ có thể an toàn vượt qua cửa ải thứ nhất, nhưng nếu người hơn thì có nghĩa là cạm bẫy đầu tiên sẽ khiến đối phương trả một cái giá thật đắt.
Ầm…
Ầm…
Ầm…
Lần này không để Huyên Minh Kỳ thất vọng, cuối cùng thì con số năm trăm này cũng mở được cạm bẫy đầu tiên, cái trọng lượng này đã đủ để đạp gãy tấm gỗ, mà cái giá phải trả cho việc giẫm lên tấm gỗ chính là bầy cừu bị vùi trong cát lún, từng con một bị rơi xuống.
“Be be…”
Vào giờ khắc sinh tử, bầy cừu cũng không đoái hoài tìm kiếm cái ăn, may mắn không bị rơi xuống, bầy cừu liều mạng mạng chạy về phía trước, nhưng vào lúc này, sức mạnh của thuốc nổ đã bộc lộ ra.
“Châm lửa!”
Theo mệnh lệnh hạ xuống của Phượng Khương Trần, chỉ nghe thấy âm thanh như sét đánh vang lên, chỉ là âm thanh này đã hoàn toàn bị vùi lấp bên trong âm thanh tiến công, nhưng sức mạnh mà nó bộc lộ ra lại không hề biến mất, khi kíp nổ đã cháy hết, cuối cùng thì vẻ đẹp thuộc về nó cũng nở rộ ra.