Chương
Huyên Minh Kỳ quả thực có thiên phú, chỉ bằng diễn tập ban ngày cùng với Phượng Khương Trần đã quen tay sắp xếp bày binh bố trận, thậm chí còn sớm nghĩ xong mấy đối sách, đáp trả công kích của đối phương.
Bởi vì lúc diễn tập hắn chính là người phát động công kích phía bên kia, cho nên hắn hiểu rất rõ tướng lĩnh, kế sách và phương thức tiến công có thể dùng của đối phương, trước khi đối phương còn chưa hành động, Huyên Minh Kỳ đã bố trí rất hoàn hảo.
Liên quân của Tam quốc tổng cộng có mười vạn người, số người đông đảo nhưng lại không phải nghe theo một vị tướng lĩnh chỉ huy, tuy nói là trước khi hành động đã có câu kết với nhau, sẽ cùng tiến cùng lùi, nhưng đối mặt với số thương vong to lớn bên cạnh, người người cũng bắt đầu rút lui.
Nhưng mà mới xông vào lớp phòng tuyến thứ ba, mười vạn người ngựa chỉ còn lại tám vạn, nhìn những cánh tay tàn phế đầy trên đất, ba vị tướng lĩnh đỏ ngầu cả mắt.
“Ba vạn binh mã của Cửu hoàng thúc thật sự đã tới Huyền Tiêu cung?” Tướng quân của Tây Lăng không thể tin được nói.
Bọn hắn đã hao tổn hơn hai vạn người ở lớp phòng tuyến thứ ba, sao có thể đấu lại nổi ba vạn người của Cửu hoàng thúc.
‘Chúng ta tới quá chậm, nếu như theo sát Cửu hoàng thúc và Đại công tử, không cho Huyền Tiêu cung có cơ hội lắp đặt cạm bẫy một lần nữa, tổn thất của chúng ta sẽ giảm bớt đi rất nhiều.” Tướng quân của Đông Lăng ảo não vì sách lược sai lầm của mình, trong lòng suy nghĩ làm sao có thể trở về giải thích với Hoàng Thượng.
“Hiện tại nói những chuyện kia cũng là thừa thãi, không bằng ba người chúng ta ngồi xuống cùng nhau bàn kế sách một chút, nên đi con đường sau đó như thế nào.” Tướng quân của Nam lăng là người thực tế nhất, bọn hắn không cần lãnh thổ, không cần đối phương thần phục, chỉ cần tiền tài.
“Cũng được, sắc trời cũng không sớm, truyền lệnh xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức tại chỗ.” Không ăn no thì làm gì có sức đánh trận.
Thế là liên quân của Tam quốc dưỡng sức tại chỗ, bắt đầu nấu cơm, Huyên Minh Kỳ và đám người liên quân ở Huyền Tiêu cung nhìn trợn mắt hốc mồm.
Tất cả cái này là chuyện gì đây, nào có chuyện mới đánh trận một nửa đã đi ăn cơm, không tiếp tục sao? Đây không phải là cho bọn hắn thời gian củng cố cạm bẫy à.
Vẫn là đại lão then chốt râu trắng có kiến thức: “Tướng sĩ cũng là người, đối phương tướng lĩnh đã dẫn binh trên sa trường, dựa theo tình hình chiến trường lúc này, nghỉ ngơi và dưỡng sức mới là có lợi cho cả hai bên.”
Trời đã tối rồi, đối phương muốn đánh cũng chỉ có ăn phần thiệt thòi.
“Vậy chúng ta có nên đánh lén hay không?”
“Không thể, bởi vì người của chúng ta cũng cần nghỉ ngơi cả, cũng cần ăn cơm, hơn nữa các ngươi không thấy bọn hắn cố ý lui đến một khu vực trống trải sao, còn đào chiến hào nữa, bọn hắn đã chuẩn bị rất tốt, cho dù có đánh lén cũng sẽ không có thành quả đáng kể.” Huyên Minh Kỳ không suy nghĩ gì đã từ chối.
“Truyền lệnh xuống, nghỉ ngơi và dưỡng sức.” Huyên Minh Kỳ hạ lệnh, tuy có một số người không thể hiểu được nhưng không một anh dám chất vấn.
Cho dù là bọn họ không phải binh thì cũng biết rõ cái gì gọi là quân lệnh như núi.
Trong lúc chiến đấu, tuy nói là nghỉ ngơi nhưng sẽ không có ai lãng phí thời gian, sau khi ăn xong, mọi người ngay lập tức đề cao cảnh giác, nhìn chằm chằm phía trước.
Bó đuốc chiếu sáng toàn bộ Huyền Tiêu cung, đêm nay không ai có thể ngủ, dù cho liên quân của Tam quốc không có dấu hiệu tiến công, người của Huyền Tiêu cung cũng không dám thờ ơ, từng người nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ cần đối phương có một chút gió thổi cỏ lay, bọn hắn sẽ lập tức hành động, có một chút hương vị nhìn gà hóa quốc.
Huyên Minh Kỳ cũng bị bầu không khí như thế này làm cho căng thẳng thêm, hắn tin rằng nếu đối phương là người thông minh, nhất định sẽ không lựa chọn đánh lén ban đêm, dù sao thì bọn họ không quen đường, nếu muốn đánh lén vào ban đêm thì bên họ sẽ thương vong nặng nề hơn, nhưng mà…