Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Sự việc biến đổi bát ngờ khiến Phượng Khương Trần phản ứng không kịp, vì vậy nàng chỉ có thể bắt lực nhìn Tôn Dực Cần bị mũi tên bắn ngã xuống đất.
Phượng Khương Trần hoảng sợ, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó có người vì cứu nàng mà xảy ra chuyện không hay.
Không quan tâm đến con ngựa đang chạy, Phượng Khương Trần kéo mạnh dây cương, con ngựa rồng lên, hai chân ngựa phía trước quẫy đạp không ngừng trên không trung, ngựa còn chưa kịp bình tĩnh lại Phượng Khương Trần đã ngã khỏi lưng ngựa rơi xuống đất, nàng không kịp để ý đến điều gì đã vội chạy tới chỗ Tôn Dực Cần.
Vũ Đào quận chúa cũng vô cùng sợ hãi.
“Phượng Khương Trần, ngươi thất thần cái gì vậy, mau đỡ nàng ta lên.” Vũ Đào quận chúa nhìn Phượng Khương Trần hết chạm chỗ nọ động chỗ kia trên người Tôn Dực Cần nhưng lại không đỡ người dậy, nàng ta cho rằng Phượng Khương Trần sợ hãi đến choáng váng nên mới không nhúc nhích gì liền vội vàng mở miệng đồng thời duỗi tay muốn đỡ Tôn Dực Cần lên.
“Dừng lại, đừng chạm lung tung.” Phượng Khinh Trần hoảng sợ, vội vàng ngăn cản.
“Phượng Khương Trần, ngươi bị điên rồi phải không? Dực Cần cần đại phu. Chúng ta phải đưa nàng đến chỗ đại phu.” Vũ Đào quận chúa bị Phượng Khương Trần làm cho kinh hãi, nhưng nàng ta không dám cử động, vẻ mặt tràn đầy sự chất vấn.
“Ta chính là đại phu, Vũ Đào quận chúa trước hết ngươi đừng động vào nàng ta, để ta kiểm tra một chút.
Ta muốn xác định thương tích của nàng ta có phù hợp đề di chuyển hay không, ngộ nhỡ gây ra vết thương thứ hai, ai sẽ chịu trách nhiệm cho việc này?”
Sau khi xác nhận rằng Tôn Diệc Cẩn không nguy hiểm đến tính mạng, Phượng Khương Trần cũng lấy lại bình tĩnh.
Một thân mình lắm lem bùn đất cũng không thể che giấu được sự sắc bén trong mắt nàng.
Vũ Đào quận chúa bị Phượng Khương Trần chất vấn nên ngoan ngoãn không dám động đậy.
Phượng Khương Trần phớt lờ nàng, cất khẩu súng lục đi, kích hoạt túi trị liệu thông minh, kết quả chẩn đoán sẽ có sớm thôi.
Phần lưng có ngoại thương, lồng ngực có vết máu bằm, phổi bị ảnh hưởng, não chấn động nặng, xương sườn bị gãy, chấn thương vùng mặt, mất máu quá nhiều, cần điều trị khẩn cáp, nều không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Phượng Khương Trần thở hắt một hơi, từ trong hư không lầy ra một con dao mổ nhỏ cắt bỏ phần cán gỗ của mũi tên, chỉ để lại đầu mũi tên trong cơ thể Tôn Dực Cần.
Vũ Đào quận chúa sững sờ tại chỗ, không biết vì sao lại không dám cắt thành lời.
Sau khi Phượng Khương Trần cất con dao mỗ và sơ cứu vết thương cho Tôn Dực Cần, cần thận lật người của nàng ta lại.
“A…” Vũ Đào quận chúa bụm miệng bằng cả hai tay mà khóc nức nở thành tiếng.
Tôn Dực Cần mặt bê bết máu, trên trán có vết thương đang chảy máu không ngừng, mà đầu sỏ gây tội chính là một cục đá.
Khuôn mặt Tôn Dực Cẩn thoáng chốc đã trở nên nhọt nhạt vô cùng!
“Tỷ tỷ! Khi Tôn Dực Từ chạy đến, đúng lúc nhìn thầy Tôn Dực Cẩn được Phượng Khương Trần lật lại, đau lòng đến mức ngã khuyu xuống đất.
“Làm sao có thể, chuyện này làm sao có thể, tỷ tỷ…”
Phượng Khương Trần không nói gì để an ủi, mà ôm người lên: “Vũ Đào quận chúa, mượn ngựa của ngươi dùng một chút.”