Chương
Tháp Văn Phong ở Tây Lăng là một ngôi tháp cao ở lục địa Cửu Châu. Là một hình bát giác có mười ba tầng, cao ,m. Đứng trên đỉnh tháp chắc chắn sẽ là đỉnh cao nhất, nhìn bao quát những ngọn núi nhỏ.
Chỉ là, thông thường người ta không được phép đi lên đỉnh tháp, cho nên bách tính ở Thượng Kinh đều tỏ ra rất tò mò về người thường nhảy xuống từ đỉnh tháp, vẫn chưa bị quan sai bắt giữ này. Mỗi khi người này đến tháp nhảy xuống thì có rất nhiều người đến xem náo nhiệt.
Phượng Khương Trần tự nhận rằng thị lực của mình khá tốt, nhưng khi đứng ở bên dưới tháp cũng không nhìn thấy gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy một điểm đen nhỏ, cũng không biết là mình nhìn thấy đó là người hay là góc của tháp.
“Người đó là ai?” Đứng hồi lâu cũng không thấy người kia nhảy xuống, Phượng Khương Trần liền chọc vào ngực Cửu Hoàng thúc.
“Đợi hắn nhảy xuống nàng sẽ biết ngay mà.” Mấy ngày nay Cửu Hoàng thúc khá không hợp tác, Phượng Khương Trần hỏi gì hắn cũng không trả lời, luôn để nàng tự mình nhìn, làm Phượng Khương Trần giận đến mức muốn cắn người.
Nhìn Phượng Khương Trần tức giận nghiến răng, Cửu Hoàng thúc tỏ ra rất vui vẻ.
Để cho nàng bình tĩnh lại, để cho nàng không quan tâm mọi việc, để cho nàng không có lòng hiếu kỳ, bổn vương sẽ làm cho nàng ngột ngạt!
Hừ… Phượng Khương Trần ngạo nghễ quay đầu chỗ khác, thề sống chết không cúi đầu trước thế lực buồn nôn. Dù sao, người ta nhảy xuống thì nàng sẽ biết thôi. Biết được thì giỏi lắm, nàng cứ không gấp, cho hắn tức chết!
Phượng Khương Trần không gấp, nhưng những bách tính vây xem thì gấp. Thấy người đó hồi lâu chưa nhảy xuống, một số người có tính nôn nóng bắt đầu hét lên: “Nhảy đi, nhảy đi, ngươi mau nhảy đi.”
“Rốt cuộc có nhảy hay không? Không nhảy ta đi đó.”
“Đúng vậy, muốn nhảy thì nhanh một chút, làm chậm trễ ta đi họp chợ.”
“Mau nhảy, nhảy nhanh, nhảy xuống!”
…
Hồi lâu không thấy người đó nhảy xuống, bách tính vây xem thở dài một hơi, giọng nói lớn khiến Phượng Khương Trần không thể không nắm lấy tay của Cửu Hoàng thúc chận lỗ tai của mình, nàng không muốn màng nhĩ bị thủng.
Người trên đỉnh tháp dường như không bị ảnh hưởng bởi mọi người, cho dù người phía dưới thúc giục hung hăng hơn nữa, hắn không nhảy thì vẫn không nhảy. Phượng Khương Trần thật sự không hiểu, Cửu Hoàng thúc đợi người này để làm gì.
Nơi nào chẳng có người điên, người này đặc biệt đến mức khiến Cửu Hoàng thúc thay đổi tính cách chạy tới xem náo nhiệt sao?
Phượng Khương Trần nghĩ, người này chắc hẳn là cao thủ giang hồ, nếu không nhảy xuống từ đỉnh tháp cao hơn tám mươi mét, cho dù không ngã thành đống thịt nát cũng sẽ ngã thành đống thịt xay. Lẽ nào Cửu Hoàng thúc muốn thu phục người này?
Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hỏi Cửu Hoàng thúc, có phải muốn thu phục người nhảy tháp này?
Suy cho cùng, người điên và thiên tài chung một ranh giới. Nếu những người điên như vậy có thể thuần hóa được thì chắc hẳn là một nhân tài.
Tiếc là, sóng điện não của hai người có vẻ khác nhau, Cửu Hoàng thúc không hiểu ý của Phượng Khương Trần. Thấy nàng đang nhìn mình, hắn liền buông tay ra, ghé vào tai nàng nói: “Người đó đang chờ gió.”
Gió thổi hắn mới có thể nhảy xuống được.
“Chờ gió? Hắn muốn cưỡi gió?” Xung quanh ồn ào thực sự không thích hợp nói chuyện, Phượng Khương Trần dứt khoát đưa tay ôm cổ Cửu Hoàng, trèo lên người Cửu Hoàng thúc, trước nơi đông người, kề tai nói nhỏ với Cửu Hoàng thúc.