Chương
Vết thương trên mặt Tôn Dực Cần trông vô cùng doạ người, trên thực tế thì vết thương lớn nhát, tức là lỗ máu trên trán kia lại không hề làm tổn thương bộ phận quan trọng.
Chỉ cần rửa sạch miệng vết thương sau đó khâu lại thì không còn vấn đề gì lớn.
Tắt nhiên, gương mặt bị ảnh hưởng là điều không thể tránh khỏi, ngay cả khi Phượng Khương Trần đã cố gắng hết sức để che vết thương dưới mái tóc.
Đối với vết thương trên trán, chỉ có thể xem tương lai có thể làm phẫu thuật thẩm mỹ hay không.
Sau khi xử lý xong các vết thương ngoài da, Phượng Khương Trần cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, Tôn Dực Cần chỉ bị chắn động não, chăm sóc tốt là được, nếu như có vết thương ở đầu như tụ máu trong sọ thì Phượng Khương Trần cũng hết cách.
Đối với vết thương ở phổi và vết máu bằm trong lồng ngực, Phượng Khương Trần tạm thời không có cách nào có thể sử lý được.
Mặc dù trong túi trị liệu thông minh có các loại thuốc và thiết bị tương ứng nhưng ánh sáng trong phòng nàng không đủ, hơn nữa hôm nay thể lực nàng đã bị tiêu hao quá độ, không thể tiếp tục tiền hành cuộc phẫu thuật được.
Thân thể là thủ đô của cách mạng”, nàng không muốn chết trên bàn mỏ, khiến đôi tay này không còn cầm dao mỗ được nữa.
Thủ đô của cách mạng: ý chị là thân thể rất quan trọng như thủ đô – đầu não của cách mạng.
Lúc này Phượng Khương Trần rất nhớ Lam Cửu Khánh, lần trước Lam Cửu Khánh nhẹ nhàng ấn vào tay nàng, khiến đôi tay đỡ nhức mỏi, nhưng bây giờ thì sao?
Phượng Khương Trần thở dài một cách yếu ớt, đừng nói đến việc xoa bóp tay cho nàng, cho dù nàng có thể nghỉ ngơi một chút cũng đã thỏa mãn rồi.
Kéo cơ thể kiệt sức của mình, Phượng Khương Trần thu dọn đơn giản đống bừa bộn trong phòng một chút.
Sau khi xác nhận rằng tình hình của Tôn Dực Cần đã ổn định, Phượng Khương Trần ngồi sang một bên đợi Tôn Dực Cẩn truyền dịch xong, nhân tiện nghỉ ngơi một lát.
Chỉ có điều nàng không có cách nào tự xoa bóp đôi tay nhức mỏi của mình vậy nên lại càng nhớ tới tay nghề của Lam Cửu Khánh hơn.
Phượng Khương Trần cũng không thèm để ý đến nó nữa, đứng dậy viết một số lưu ý.
Việc tĩnh dưỡng và chữa trị giao cho các đại phu khác có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn. Phượng Khương Trần vẫn rất tin tưởng vào Trung y của thời đại này.
Sau khi Phượng Khương Trần dừng bút, Tôn Dực Cẩn cũng đã truyền dịch xong, sau khi cất lọ dịch truyền và túi máu đi, Phượng Khương Trần định đến gặp Chu Hùng nhờ hắn ta tìm một đại phu giỏi tới, nhưng khi bước ra khỏi tiểu viện, nàng phát hiện…
Tiểu viện của nàng bị quan sai bao vây kín như bưng, binh lính của Vũ Văn Thanh và quan sai đối mặt với nhau, như thể đang đối diện với kẻ thù truyền kiếp vậy.
Vũ Văn Thanh càng làm một vẻ “đương nhân bắt nhượng”, chặn ở giữa, vẻ mặt hung dữ.
Đương nhân bất nhượng: Lo việc nghĩa không thể chểnh mảng.
Xảy ra chuyện gì vậy?” Phượng Khương Trần có dự cảm không lành.
Vũ Văn Thanh tự thân xuất mã không điều gì có thể cản được vậy mà đến tận Phượng phủ rồi vẫn kéo theo đám quan sai này tới, hôm nay chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Quả nhiên, ngay khi Phượng Khương Trần bước ra, một kẻ mặc áo bào quan gia đi từ sau đám người bước lên, nơi hắn đi quan sai rối rít tránh đường, cung kính khom người.
Người tới dừng lại trước mặt Phượng Khương Trần, kiêu căng giơ lên một tắm lệnh bài, lạnh lùng nói: “Phượng Khương Trần, ta là chỉ huy sứ của Huyết Y Vệ, Lục Thiếu Lâm, ngươi bị tình nghi đã mưu sát Tôn đại tiểu thư, mời đi theo chúng ta. “