Chương
Khi đến nơi này rồi, Phượng Khương Trần biết rằng tất cả những gì nàng có thể làm là tự cứu mình, nếu không cứu được mình, nàng sẽ phải tự sát.
Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, hiện tại nàng không muốn chết, Lục Thiếu Lâm trước mặt chính là nhân vật chủ chốt để nàng tự cứu sống chính mình.
“Khá khen cho sự thành thật của ngươi, không sai, ngươi có sợ hay không ta cũng không buông tha cho ngươi, ngươi đến Huyết Y Vệ cho dù có phạm tội hay không cũng đều phải qua một lần dùng hình. Huyết Y Vệ có mười tám loại hình pháp, Phượng tiểu thư có hứng thú muốn thử từng thứ một không?” Khi Lục Thiếu Lâm nói, trong mắt hắn ta lóe lên một vẻ âm u.
Phượng Khương Trần lắc đầu: “Khương Trần không có xu hướng ngược đãi bản thân. Đối với những loại hình pháp đó cũng không có hứng thú.”
Còng chân đã được tháo ra, Phượng Khương Trần tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nghĩ đến việc tán ngẫu với vị Lục Chỉ Huy sứ này.
Muốn tìm ra điểm yếu của một người, trước hết phải hiểu hắn ta.
“Thật đáng tiếc, vào Huyết Y Vệ rồi mặc kệ ngươi có hứng thú hay không cũng sẽ phải trải qua ít nhất một lần mà thôi. Nói đến cũng lạ, Huyết Y Vệ trong hai mươi năm qua, cộng thêm Phượng tiểu thư, cũng chỉ có hai nữ tử từng tiến vào.” Lục Thiếu Lâm dường như nghĩ tới điều gì đó khẽ thở dài một hơi rất nhẹ, nếu như Phượng Khương Trần không chú ý tới hắn thì cũng chẳng tài nào phát hiện ra.
“Vậy ư? Nữ tử cũng có may mắn như Khương Trần là ai vậy.” Phượng Khương Trần hơi lơ đãng, trong lòng thầm nghĩ có lẽ nữ tử này là điểm đột phá.
“Nương ngươi, Phượng phu nhân.” Lục Thiếu Lâm không úp úp mở mở. Rất sảng khoái nói: “Lúc đó, nương ngươi bị Huyết Y Vệ ở đây dùng máy loại hành hình vô nhân tính để tra tân. Đúng lúc Huyết Y Vệ chuẩn bị treo nương ngươi trên cột gỗ, cha ngươi đơn phương độc mã một đường giết thẳng vào đại lao đem người đi.
“Nương ta? Cha ta?” Phượng Khương Trần ngây người.
Không thể nào, trùng hợp như vậy sao!
“Không sai, nương ngươi năm đó kinh qua tứ đại hình phạt mà không hé răng rên nửa chữ. Không biết Phượng tiểu thư có trò giỏi hơn thầy hay không? Bây giờ không có vị tướng quân không sợ trời không sợ đất tới cứu ngươi đâu.” Lục Thiếu Lâm vẻ mặt chễ giễu chầm chậm nói.
Từ khi Phượng Khương Trần đáp lời hắn, hắn ta đã biết được ý định của Phượng Khương Trần, cố tình đưa chủ đề này ra.
Phượng Khương Trần, tuy rằng ngươi đã biểu hiện rất xuất sắc tại hoàng gia biệt viện, nhưng ngươi cũng chỉ là tiểu nha đầu(con nhóc con) mà thôi, còn muốn chơi tâm kế trước mặt ta ư, ngươi còn chưa đủ tầm đâu.
Phượng Khương Trần giận đến trợn trắng mắt.
Người không biết chuyện gì đang xảy ra có lẽ còn tưởng trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả uý đấy!
Cáo già xảo quyệt, chẳng trách có thể lên làm Chỉ Huy sứ, Phượng Khương Trần âm thầm phỉ nhổ “Phượng tiểu thư, đừng nghĩ đến việc giở trò nữa. Đến phòng hành hình rồi, ngươi yên tâm, ta chỉ làm theo đúng quy trình thôi.” Lục Thiếu Lâm cười lạnh nói, sau đó Phượng Khương Trần liền ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc.
œẹ…
Cho dù đã quen với mùi máu, nàng cũng không nhịn được muốn nôn ra, nhưng kỳ lạ là không có tiếng kêu thảm thiết nào.
Lục Thiếu Lâm như đi guốc trong bụng Phượng Khương Trần vậy. Trước khi Phượng Khương Trần lên tiếng, Lục Thiếu Lâm đã giải đáp: “Thật kỳ quái khi không có tiếng la hét nào đúng không? Tại sao ngươi một đường tới đây mà đám người trong đại lao không hé răng gào thét một lời nào đúng không? Không cần kinh ngạc, những kẻ vào đây có giữ lưỡi lại cũng vô dụng nên ta đã rút hết lưỡi của chúng ra rồi. “
“Các ngươi, sao lại có thể.” Phượng Khương Trần lúc này thật sự không thể bình tĩnh nỗi.
Rút lưỡi!
Người vào Huyết Y Vệ muốn đi ra quả nhiên không chết thì cũng bị tàn tật.
Đúng là hình phạt tàn nhẫn.