Chương
Đông Lăng Vũ Cửu phất phát tay, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Phượng Khương Trần.
Chẳng qua, đây cũng là bình thường, Cửu hoàng thúc người như thế nào, làm sao có thể để máy chuyện trần tục như vậy vào trong mắt.
Cửu Hoàng thúc nguyện vì chuyện của Phượng Khương Trần, đích thân đến Huyết Y Vệ, Phượng Khương Trần nên đốt hương cao.
Mồ hôi lạnh trên trán Lục Thiếu Lâm bớt đi vài phần, lệnh cho Huyết Y Vệ, đem một phạm nhân khác mang tới.
Thanh âm kéo dây xích ào ào truyền đến, Phượng Khương Trần ngắng đầu nhìn người đó nhìn qua hơn ba mươi tuổi, rất cường tráng, vẻ mặt dữ tợn, mình đầy sát khí, một thân đầy máu, trên tay đều có xiềng xích, đi giống như lão nhân bảy tám mươi tuổi, chậm chạp mà nặng nề.
Có thể nhìn ra hắn ở Huyết Y Vệ, cũng không được đãi ngộ tốt.
Người ta nói mọi thứ đều từ tâm mà ra, lời này thật đúng là có lý, vẻ mặt người này trông rất xấu xa.
Hắn đi vào phòng hình sự, cơ thể hơi rung rung, hình như sợ hãi, sau khi xiềng xích được tháo ra, một tiếng rằm quỳ xuống.
Hô to, chào tất cả mọi người.
Cứ thế quỳ xuống, trên đầu gối của hắn có một bãi máu.
Phượng Khương Trần quỳ ở một bên, trong lòng âm thầm mừng rỡ, mình không bị tra tắn, hình phạt của Huyết Y Vệ này, thật không phải người bình thường có thể chấp nhận được.
Chiếc lược sắt phía sau lưng nàng vừa rồi, nàng liền cảm thấy phía sau nóng bỏng đau đón, tóc tai toàn thân đều dựng thẳng đứng lên.
Nơi này dù sao cũng không phải do nha môn phụ trách, không có chuyện tạo án khởi binh, hơn nữa có Cửu Hoàng thúc ở đây, Lục Thiếu Lâm cũng không dám thẩm vần.
Sau khi mọi người đến, Lục Thiếu Lâm liền đứng ở chỗ Đông Lăng Vũ Cửu giơ tay hỏi.
Tiền Tắn và xem người đang ở bên cạnh ngươi là ai. Đông Lăng Vũ Cửu ở đây, Lục Thiếu Lâm cũng không dám đùa giỡn.
Phạm nhân được gọi tên là Tiền Tắn, vẻ mặt hung hãn trừng mắt nhìn Phượng Khương Trần, nếu không biết còn tưởng hai người này có thù sâu oán nặng gì.
Đại nhân, chính là nàng ta, nàng ta tự xưng là Thiên Kim Phượng phủ, cho tiểu nhân một ngàn lượng vàng, để tiểu nhân mai phục ở đó, xem mọi cử chỉ hành động của công chúa. Đại nhân, tiểu nhân bị oan, tiểu nhân nếu biết, người này muốn giết lại chính là công chúa điện hạ, đừng nói một ngàn lượng vàng, dù cho một vạn lượng tiểu nhân cũng không dám làm.”
Nói xong, liền dập đầu, bộ dạng rất hối hận.
Màn trình diễn này rất tuyệt vời, ngay cả Phượng Khương Trần cũng phải tin ba phần.
“Phượng Tú, ngươi có gì muốn nói không? Lục Thiếu Lâm lại nói.
Trong lòng hắn thực sự không có cách nào tốt, cho dù Cửu Hoàng thúc xuất hiện, cũng không thay đổi được sự thật.
Dù sao, đây là hộp sắt, mà hoàng hậu nương nương đã tự tay bố trí, tuy rằng có chút vội vàng, nhưng cũng không thể chịu nỗi gia quyền.
Nói? Nói cái gì?
Nói rằng nàng ta bị oan, nói rằng nàng ta bị gài bẫy? Có ích không?
Phượng Khương Trần rất hoài nghi.
Cửu Hoàng thúc nhúng tay vào, chỉ cho nàng một cơ hội, cũng không có nghĩa là nàng liền vô tội.
Nhưng làm thế nào nàng có thể chứng minh mình vô tội?
Phượng Khương Trần suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra, nàng làm sao có thể chứng minh sự trong sạch của mình.
Mặc dù thủ đoạn của đối phương thô thiển, chứng cứ càng bỉ ổi, nhưng lại làm cho nàng có miệng mà lại không thể giải thích, bởi vì một trong những có quyền lực hiện nay là hoàng thất công chúa.
Đối với Hoàng gia đây không phải chuyện nhỏ, chuyện liên quan đến sự an nguy của công chúa đương triều, tuyệt đối là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.