Chương
Sống trong Huyết Y Vệ còn khốn khổ hơn là chết.
An Yên công chúa không cam tâm, thậm chí nàng còn không có cơ hội để lật ngược tình thế, chỉ có thể buông xuôi cho chuyện này kết thúc như vậy.
Đông Lăng Vũ Cửu cũng không ở đây làm người khác chướng mắt, hắn đứng dậy: “An Yên, Lục đại nhân đã xét xử xong vụ án, con hãy cùng với bổn vương trở về cung thôi.”
Rõ ràng là không thể nào từ chối.
“Vâng thưa Cửu hoàng thúc.” An Yên ngoan ngoãn vâng lời, nhưng lửa giận trong lòng đang cuồn cuộn trào dâng.
Thì ra Cửu hoàng thúc vẫn coi Phượng Khương Trần là bảo bối, nên mới đề phòng nàng đến mức độ này.
Đông Lăng Vũ Cửu vừa đứng dậy, tiểu thái giám đã bước tới, cầm lấy ấm trà và tách mà Đông Lăng Vũ Cửu dùng mang đi, đến bên chiếc chậu sắt có thanh sắt đang cháy, đập mạnh chén và ấm trà vào trong đó.
Tiếng ngọc vỡ tan vang lên giòn giã.
Tiếp đó, thái giám gạt Huyết Y Vệ sang một bên, lấy nắp ấm trà dính máu và đập luôn vào chậu sắt cháy rực.
Hai tiếng nỗ khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, nhưng tên thái giám vẫn làm như thể không có chuyện gì to tát, và vốn dĩ phải xử lí như thề.
Đi thôi.” Đông Lăng Vũ Cửu cất bước.
Lục Thiếu Lâm cùng đám Huyết Y Vệ đang chuẩn bị quỳ xuống tiễn Đông Lăng Vũ Cửu và An Yên công chúa, nhưng Phượng Khương Trần đã đi trước những người khác một bước và quỳ xuống trước mặt Đông Lăng Vũ Cửu: “Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần cầu xin ngài một điều.”
Khi nói những lời này, phía sau lưng của Phượng Khương Trần ướt đẫm, vết thương thắm đẫm mồ hôi, cảm giác đau rát ấy khiến nàng càng thêm căng thẳng.
Cửu hoàng thúc dừng bước lại, cúi xuống nhìn Phượng Khương Trần: “Cầu xin bổn vương? Ngươi có tư cách để cầu xin bổn vương ư? Phượng Khương Trần, lá gan của ngươi hơn lớn thì phải.”
Hắn không thích những người được đằng chân lân đằng đầu. Lời cầu xin của Phượng Khương Trần khiến hắn cảm thấy bực bội.
Từ lúc bước vào đến giờ, thái giám kề cận bên Đông Lăng Vũ Cửu không hé răng nửa lời, nhưng lúc này hắn ta đã bước tới và đỡ Phượng Khương Trần lên: “Phượng Tú, hãy cư xử đúng mực.”
Đó là lời cảnh tỉnh và cũng là lời khuyên bảo.
“Cửu hoàng thúc, Khương Trần cầu xin ngài.” Thế nhưng Phượng Khương Trần không chịu dừng lại.
Bởi vì Cửu hoàng thúc là người duy nhất nàng có thể cầu xin sự giúp đỡ, biết rõ sẽ chọc giận đối phương nhưng nàng cũng không còn cách nào khác nữa.
Nàng nhất định phải hoàn thành được chuyện đã hứa với Văn Khương.
Văn Khương không phải ai khác.
Nếu như không có Cửu hoàng thúc, nàng cũng sẽ rơi vào kết cục giống như Văn Khương.
Văn Khương là lịch sử của nàng, nàng phải học hỏi từ lịch sử và không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự nữa.
“Phượng Khương Trần, ngươi to gan thật, hãy nói đi, có chuyện gì?” Đông Lăng Vũ Cửu nhắm mắt lại, thể hiện rõ ràng cho Phượng Khương Trần thấy rằng cho dù hắn có nghe cũng sẽ không giúp đâu.
Phượng Khương Trần thất vọng tràn trề, chán nản cất tiếng: “Cửu hoàng thúc, Khương Trần muốn đưa một phạm nhân ra khỏi Huyết Y Vệ, xin Cửu hoàng thúc khai ân.”
Phạm nhân bị An Quốc Công tống vào chỉ có Đông Lăng Vũ Cửu lên tiếng thì Huyết Y Vệ mới chịu để cho nàng đưa đi.
Đông Lăng Vũ Cửu thật sự không muốn quan tâm, nhưng nghĩ đến…
Cuối cùng vẫn hỏi: “Người chết hay người sống.”
Phượng Khương Trần không hiểu, Đông Lăng Vũ Cửu đang nói với nàng rằng có thể đưa được người ra ngoài, nhưng buộc phải là người chết.
Hắn đã quá ôm đồm khi giang tay bảo vệ Phượng Khương Trần, hắn sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của Huyết Y Vệ vì một lời cầu xin của Phượng Khương Trần thêm một lần nữa.
Phải biết rằng Huyết Y Vệ là người của hoàng thượng.