Chương
Mặc dù đã nhìn thấy Phượng Khương Trần đứng ở trước mặt nhưng mấy người bọn họ vẫn muốn hỏi hình phạt mà Phượng Khương Trần phải chịu khi ở chỗ của Huyết Y Vệ. Nàng thoát khỏi đó mà vẫn còn sức đứng nói chuyện, thậm chí còn sáng sủa rạng ngời khiến bọn họ ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.
Vậy mà nàng lại không bị tra tấn ở trong nhà lao của Huyết Y Vệ.
Chúa ơi!
“Ngươi, ngươi không bị tra tắn ở trong ngục của Huyết Y Vệ sao?” Tô Văn Thanh cùng Chu Hằng cũng có phản ứng lại, há to miệng hỏi lớn.
Phượng Khương Trần gật đầu.
“Làm sao có khả năng, ta không tin. Phượng Khương Trần, có phải ngươi đang nói dối chúng ta không?
Hay là ngươi không phải Phượng Khương Trần? Nói đi, ngươi là ai mà dám mạo danh?”
Trong suốt chiều dài lịch sử của triều đại, không có một người nào là không bị Huyết Y Vệ tra tắn, ngay cả các hoàng thân quốc thích tiền vào Huyết Y Vệ cũng phải đổ máu tả tơi.
Vậy mà Phượng Khương Trần này lại phá vỡ lịch sử đó.
Quá trâu bò rồi.
Có lẽ nào những gì đã xảy ra với Phượng Khương Trần không thể suy luận được theo lẽ thường không?
Sự khiếp sợ trong mắt ba người Vũ Văn Nguyên Hòa đã lấy được cảm tình của Phượng Khương Trần.
Có lẽ nàng cũng không hề vô dụng giống như lời Cửu hoàng thúc đã nói đến vậy, ít nhất thì nàng còn có bản lĩnh vẫn sống sót nguyên vẹn trở về từ đại lao Huyết Y Vệ đó, không phải sao?
Phượng Khương Trần khẽ nhếch khóe miệng, tìm về một chút tự tin nho nhỏ, cười nói: “Các ngươi đừng đoán mò nữa, ta là Phượng Khương Trần, cam đoan không phải giả, còn về phần không bị chịu hình thì đó là do mệnh ta tốt mà thôi.”
Đúng vậy, mệnh nàng tốt, thông thạo y thuật. Mệnh tốt mới gặp được Cửu hoàng thúc.
Dưới sự chờ mong của cả ba người, Phượng Khương Trần đem hết những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay ở đại lao Huyết Y Vệ kể ngắn gọn lại chỉ trong một lần.
Chỉ nói đã giúp Lục Thiếu Lâm chữa một căn bệnh kín, cụ thể là bệnh gì thì nàng không nói, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Lục Thiếu Lâm mới không dùng hình với nàng.
Về sau An Yên công chúa muốn dùng hình tra tấn nàng, nhưng tình cờ đúng lúc đó Cửu hoàng thúc xuất hiện, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Cửu hoàng thúc, nàng đã được phán vô tội.
Tuy rằng Phượng Khương Trần còn nguyên vẹn ra được đến ngoài này, nhưng nghe Phượng Khương Trần kể xoay quanh câu chuyện trong ngục, ba người vẫn cứ phải không ngừng lau mồ hôi.
Mặc dù ra ngoài an toàn là thế, nhưng trong năm ngày này Phượng Khương Trần cũng đã phải trải qua một khoảng thời gian không dễ dàng gì.
“Thì ra là Cửu hoàng thúc cứu ngươi, chẳng trách, nhìn khắp cả vương triều Đông Lăng, ngoài Hoàng Thượng ra, cũng chỉ có Cửu hoàng thúc mới có thể cứu ngươi, lúc trước ra cũng đã tính tới chuyện đi tìm Cửu hoàng thúc, nhưng lại không thấy người đâu cả.”
Vũ Văn Nguyên Hòa dường như đang suy nghĩ điều gì đó, liếc sang Phượng Khương Trần, nhìn bộ dạng này của Phượng Khương Trần, có vẻ như chỗ dựa không nhỏ chút nào.
Đương nhiên, thực lực của chính bản thân nàng cũng không hề kém, bằng không nàng đã không đợi được cho đến lúc Cửu hoàng thúc tới.
“Có điều, vì sao Cửu hoàng thúc lại ra tay cứu ngươi chứ? Chẳng lẽ ngươi và Cửu hoàng thúc có giao tình?” Vũ Văn Thanh vô cùng khó hiểu, nếu sự thật là như thế, vậy tại sao ngày đó khi Phượng Khương Trần phải quỷ gối trước cổng thành, lại không thấy Cửu hoàng thúc ra tay cứu giúp.
Giao tình? Khi ở trong hoàng cung Cửu hoàng thúc có tặng nàng một bộ xiêm y, cái này có tính được không?
Không tính, ít nhất Cửu hoàng thúc cũng sẽ không vì chuyện này mà cứu nàng.
Phượng Khương Trần lắc lắc đầu: “Sao ta có thể có giao tình với Cửu hoàng thúc chứ, còn về phần Cửu hoàng thúc vì sao muốn cứu ta thì ta cũng không biết.”
Nàng cũng muốn biết là vì cái gì, chí ít đã đến mức này, nàng còn có khả năng biết được bản thân mình có phải có thể thổ lộ tình cảm rồi hay không, có phải có thể kỳ vọng rồi hay không.