Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Phượng Khương Trần dẫn thiếu niên kia vào Phượng phủ, rất hảo tâm đun nước, tìm một bộ quần áo cũ của Phượng tướng quân cho thiếu niên kia.
Sau khi đã gọn gàng rồi thì thiếu niên này giống như biến một người khác vậy, mặt mũi trắng nõn, ngũ quan thanh tú, nhìn qua thì có mấy phần ngọc thụ lâm phong.
Chỉ có điều, quần áo trên người quá lớn, hơn nữa vì trúng độc rắn nên sắc mặt tái nhợt, nhìn qua giống như một bệnh nhân vậy.
Khi thiếu niên này xuất hiện trước mặt Phượng Khương Trần, trong mắt Phượng Khương Trần sáng lên.
Lúc trước khi cứu người cũng không để ý thiếu niên này trông như thế nào, bây giờ nhìn lại trên người thiếu niên này lộ ra một cỗ quý khí, nhìn dáng dấp hản là xuất thân cũng không tệ nhỉ.
Tuy nhiên Phượng Khương Trần cũng không phải người có lòng hiếu kỳ, thấy thiếu niên đi ra thì gọi rất tự nhiên: “Chưa ăn tối đúng không, cùng ăn đi.
”
Chỉ chỉ bát canh rắn đang tỏa ra mùi thơm.
Rất lâu rồi chưa được ăn thịt, Phượng Khương Trần cũng sắp thèm đến chết rồi.
Chưa đợi thiếu niên ngồi xuống đã tự mình hành động.
Ăn hơn nửa ngày, cũng no kha khá rồi Phượng Khương Trần mới ngẩng đầu lên, nhìn người thiếu niên vẫn đứng đó như cũ: “Yên tâm, rắn này không có độc, hơn nữa ngươi cũng đừng lo lắng gì cả, ta sẽ không ném ngươi cho quan sai đâu”
Cái gọi là tiện dân chính là những người phạm tội, bị đày đến bãi đá gì đó, lao động khổ sai trong hầm mỏ.
Thiếu niên này thân thể rất yếu đuối, nhưng hai bàn tay lại còn nguyên vẹn, hẳn là một đường chạy trốn ra từ bãi đá hay hầm mỏ.
“Vậy mà ngươi…” Vẫn thu nhận ta.
Thiếu niên gắn giọng nói.
Tội danh giúp đỡ tiện dân rất nặng, một khi bị người khác tra ra được là có giúp đỡ tiện dân thì cũng sẽ bị xếp vào hàng ngũ tiện dân.
Không có một ai sẽ vì một người xa lạ mà mạo hiểm lớn như vậy.
Phượng Khương Trần thờ ơ nhún vai một cái, rất thoải mái nói: “Không để ai biết là được”
“Cái ký hiệu này rõ ràng như vậy, làm sao mà không ai biết được”
Thiếu niên cười khổ, hơn nữa cũng là một người không có hộ tịch, sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị người ta tra ra.
“Không phải chỉ là một ký hiệu sao? Nếu như người tin lời ta, ta sẽ giúp ngươi xóa bỏ hết” Phượng Khương Trần vừa ăn canh rắn vừa nói Mùi vị cũng không tệ, tay nghề của mình cũng không bị thụt giảm.
Mặc dù nơi này thiếu gia vị, nhưng mùi vị của rắn lại hơn hẳn đó.
“Ngươi nói gì? Ngươi, ngươi nói có thể giúp ta xóa bỏ cái ký hiệu tiện dân này?” Thiếu niện kích động tiến lên, năm tay Phượng Khương Trần.
“Cẩn thận, cẩn thận, ngươi làm đổ canh rắn của ta bây giờ…”
Phượng Khương Trần vội vàng đẩy tay của thiếu niên ra, một dáng vẻ khó chịu.