Chương
“Không dám sao? Ngay cả Vũ Văn tướng quân cũng không dám sao?” Giọng điệu của Phượng Khương Trần tràn ngập sát ý.
Nàng thực sự tức giận rồi.
Tổn Dực Cần đã chết lại còn thêm sự tình của Vương phủ.
Hoàng hậu và An Yên công chúa thực sự muốn đuổi cùng giết tận.
Ngay cả tượng đất cũng có đến ba phần nóng nảy, huống chỉ là người có tính cách cao ngạo như Phượng Khương Trần.
Vũ Văn Thanh cười khổ: “Vào lúc này, ta có thể không dám sao?”
Hắn ta bị Cửu hoàng thúc đẩy lên đối nghịch với Lạc Vương, thực sự không biết là họa hay phúc nữa.
Đáng tiếc là hắn ta không có lựa chọn, bởi vì đây là mệnh vua, hắn ta không trung với bắt kì hoàng tử nào, chỉ trung thành với Hoàng Thượng.
“Tất cả dừng tay lại, nếu có ai lộn xộn nữa thì giết không tha.”
Vũ Văn Thanh không hỗ danh là tướng quân mình đồng da sắt trên chiến trường, hắn ta thúc ngựa tiến lên, hô lớn một tiếng làm đám người đang lộn xộn ngoài cửa lớn lập tức trở nên yên tĩnh.
“Vũ Văn tướng quân.” Người của vương gia mừng thầm.
Cứu viện tới rồi.
Tên gây chuyện thì khuôn mặt trắng bệch nhưng bọn chúng cũng không nao núng mà lại lớn tiếng kêu la: “Gia tộc thế gia xem mạng người như cỏ rác, ỷ có quyền ức hiếp người, quan lại thì bao che cho nhau, công đạo ở đâu, chính nghĩa ở đâu?”
Những lời này có lẽ chỉ hữu ích khi nói với đám đại thần kia, còn nếu dùng với Vũ Văn Thanh thì chẳng khác gì đàn gảy tai trâu mà thôi.
“Hừ…” Vũ Văn Thanh hừ lạnh một cái, rút kiếm ra chỉ thẳng vào tên đang ồn ào trong đám người kia nói: “Bắt lấy tên kia cho ta, nếu dám phản kháng thì tất cả đều phải chết.”
Vũ Văn Thanh vốn là một võ tướng, một thân mang sát khí, khí chất uy nghiêm giống như trên chiến trường trông rất dọa người.
Căn bản tên gây chuyện còn có ý khinh khi, nhưng sau khi nghe Vũ Văn Thanh nói như vậy thì sợ tới bất động.
Binh sĩ dễ dàng đưa tên đó ra khỏi đám đông, giải tới trước mặt Vũ Văn Thanh.
“Đại nhân, tiểu nhân bị oan, tiểu nhân bị oan. Phượng Khương Trần cấu kết với vương gia đi lừa gạt, giết người. Xin đại nhân làm chủ cho tiểu nhân với.” Người kia cũng là một tên không vừa, không ngừng lạy lục, lớn tiếng kêu oan.
Nhưng Vũ Văn Thanh là ai chứ?
Thực chất bên trong hắn là một tên không có bắt kì tình cảm gì, là một con người vô cùng máu lạnh.
“Thật sao? Nếu đã vậy thì để bổn đại nhân đưa người tới một nơi tốt để xin lỗi nhé. Người đâu, đưa người này vào đại lao Huyết Y Vệ.”
Đại nhân, ngài lạm dụng quyền lực, giết người vô tội…” Binh sĩ tiến lên, chặn miệng kẻ này lại, lôi ra ngoài.
Đưa tới Huyết Y Vệ!
Kẻ gây chuyện ánh mắt vô cùng bắt an, ánh mắt hoảng hốt.
Bọn hắn đều là lẫn trốn vào trong đám người trên đường, làm sao có thể không biết Huyết Y Vệ lợi hại như thế nào, nhưng…
“Tên này là quan tham, nhất định là vì lợi ích của Vương gia, bán mạng làm việc cho Vương gia đây mà.
Đại nhân hôm nay mà giết chúng ta, chắc chắn không thể ung dung trước miệng đời.” Trong đám người lại có một tên gây náo loạn, và lập tức lại có không ít kẻ phụ họa.
Vũ Văn Thanh cũng không phải là một người tốt gì, liền lập tức hạ lệnh: “Kéo tên kia ra ngoài, đưa tới Huyết Y Vệ.”
Thanh kiếm chỉ thằng vào kẻ châm ngòi, ánh mắt hắn ta lại như có như không quét tới chỗ của mấy tên vừa phụ họa, dọa chúng không dám lên tiếng.
“Ha ha, trời xanh thật không có đạo lý, tham quan hoành hành, công đạo ở đâu?” Dù có bị binh sĩ kéo ra nhưng người kia vẫn không sợ, bộ dạng vô cùng oan uỗng.
“Công đạo sao? Tới Huyết Y Vệ sẽ có người cho ngươi thấy công đạo. Dám phách lối ở trước mặt ta hay sao, ngươi quá chán sống rồi. Ngươi nghĩ đám người đằng sau kia có ngươi chịu trận nên sẽ không có việc gì sao? Hừ…Nếu còn có ai gây sự nữa, đưa hết đến biên ải.”
Căn bản Vũ Văn Thanh vô cùng chán ghét chốn quan trường luồn cúi, vì thế hắn chỉ thích dùng sức để khống chế sức mà thôi.
Nhưng đối với loại chuyện thì này thì phương pháp của hắn so với việc giao rảng đạo lý có hiệu quả hơn cả.
Bởi vì có nói thì đám người này cũng sẽ không hiểu được.