Chương
Tây Lăng Dao Hân còn muốn nói gì đó, Tây Lăng Thiên Lâm lại nói: “Đi ra ngoài, theo lời Phượng cô nương nói là được.”
Tuy rằng bị thương, nhưng sự uy nghiêm cùng khí thế của hắn một chút cũng không giảm.
Tây Lăng Dao Hân sửng sốt một chút, không cam tâm gật đầu.
Phượng Khương Trần không nói gì, chỉ là người đi rồi, liền đẩy Tây Lăng Thiên Lâm vào phòng bên trong.
Vị công tử này, ta không thu tiền khám bệnh của ngươi, ta cũng sẽ không đem chuyện của ngươi tiết lộ ra ngoài, ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là bảo muội muội đanh đá của ngươi cách xa ta ra một chút.”
Tây Lăng Thiên Lâm nghĩ nghĩ, cười nói: “Được.”
Hắn ta dần hiểu ra nguyên nhân Lam Cửu Khánh lại đối xử với nữ nhân khác như vậy rồi.
Nàng đúng là không giống với những nữ tử ngoài kia, dùng khuôn mặt hiền lành để làm chuyện xấu xa.
Phượng Khương Trần chậm rì rì thắp sáng đèn của căn phòng kín.
Đèn sáng, Tây Lăng Thiên Lâm quan sát một lượt căn phòng.
Nơi này so với chỗ của hắn mà nói, rất đơn giản, rất bình thường, hắn ta không nhìn ra nơi đây có bảo bối gì đáng giá, thậm chí còn tận dụng đồ vật của Vũ Văn Thanh tới để làm lớp phòng thủ…
Tây Lăng Thiên Lâm nghi hoặc, Phượng Khương Trần nhìn cái là hiểu, trong lòng âm thầm có nhiều phòng bị, nàng có thể khẳng định, người nam nhân này đối với chuyện của nàng biết không ít.
Phượng Khương Trần làm bộ không biết gì, thong dong tự nhiên từ trong bàn giải phẫu, lấy ra một lọ thuốc mê.
“Đây là thứ gì?” Tây Lăng Thiên Lâm có vài phần đề phòng.
Nếu không phải hắn ta bị thương quá nặng, hắn tuyệt đối sẽ không tới tìm Phượng Khương Trần.
“Ma phí tán.” Phượng Khương Trần lúc này mang theo biểu cảm làm theo lẽ tự nhiên, cả người lộ ra vẻ nữ tử thời cỗ đại không có gì nổi bật.
Vị công tử này, ta không biết ngươi là ai, cũng không muốn biết ngươi là ai, ân oán hận thù của ngươi với người kia ta cũng không có hứng thú can thiệp, ta chỉ là một đại phu, một đại phu hết sức bình thường. Nếu ngươi lựa chọn tới tìm ta, vậy thì hãy tin tưởng ta, tin tưởng đạo đức và nguyên tắc của một người đại phu như ta, còn chưa nói đến việc chúng ta không thù không oán, mà dù cho là có thù oán đi chăng nữa, chỉ cần ngươi nằm ở chỗ này, ta cũng sẽ tận lực cứu chưa cho ngươi, đây là nguyên tắc của một người đại phu như Phượng Khương Trần ta.”
Trong lúc Tây Lăng Thiên Lâm còn nhìn chăm chằm nàng, Phượng Khương Trần đã vừa nói vừa tiêm thuốc mê vào trong cơ thể hắn.
Tây Lăng Thiên Lâm giãy giụa một chút, nhưng nhìn thấy vẻ mình tĩnh, trong sạch của đôi mắt Phượng Khương Trần, hắn ta thả lỏng lớp phòng bị.
“Phượng Khương Trần, ta tin ngươi, đừng phụ lại sự tín nhiệm của ta.”
“Ngươi còn không đáng đề ta phụ.” Phượng Khương Trần khinh thường nói.
Sau khi thuốc mê có hiệu quả, Phượng Khương Trần mở ra túi dụng cụ vạn năng, kiểm tra tình trạng sức khỏe của Tây Lăng Thiên Lâm.
Vết thương đã trúng phổi, mắt máu quá nhiều, đây chắc chắn là một cuộc phẫu thuật lớn, nhu cầu cấp bách hiện tại của người bệnh là phải truyền máu.
Phượng Khương Trần kiểm tra giúp Tây Lăng Thiên Lâm, phát hiện hắn ta nhóm máu B, sau đó lấy ra túi máu O lần trước không dùng hết ra, truyền máu cho Tây Lăng Thiên Lâm, đồng thời kéo bàn phẫu thuật ra, rửa sạch sẽ dụng cụ y tế.
Nhìn Tây Lăng Thiên Lâm đang nằm ngay ngắn trên bàn phẫu thuật, trong đầu Phượng Khương Trần bỗng hiện lên hình ảnh mật thất của Lam Cửu Khánh, nàng ngồi xổm trên mặt đất giúp hắn xử lý miệng vết thương.
Vỗ vỗ đầu, Phượng Khương Trần đem những hình ảnh lung tung rối loạn trong đầu đuổi hết đi, đợi cho thuốc gây mê có quả hoàn toàn, Phượng Khương Trần ổn định lại tâm tình, chuyên tâm phẫu thuật cho Tây Lăng Thiên Lâm.
Vết thương của Tây Lăng Thiên Lâm tuy đụng vào phổi, nhưng không nghiêm trọng giống như Lam Cửu Khánh, Tây Lăng Thiên Lâm chỉ là bị kiếm làm cho bị thương mà thôi, nếu không hắn ta cũng không chịu được lâu như vậy.