Chương
Chuyện giữa Hoàng hậu và Phượng Khương Trần, tuy rằng Hoàng thượng chưa từng nhúng tay vào, nhưng mỗi một việc ông đều biết rõ ràng.
Cho phép Phượng Khương Trần đến chữa trị cho Lăng Vương là hành động bắt đắc dĩ, đồng thời cũng bởi vì Phượng Khương Trần là người Đông Lăng Vũ Cửu đề nghị.
Hoàng thượng vẫn không bắt được chuôi của Cửu Hoàng thúc, hiện tại có một cơ hội đưa đến trước mặt ông, thử hỏi làm sao ông có thể buông tha.
Phượng Khương Trần có thể trị khỏi cho Đông Lăng Tử Lãng thì mọi thứ coi như xong, nếu mà trị không khỏi thì khoản nợ này khẳng định sẽ do Cửu Hoàng thúc chịu trách nhiệm rồi.
“Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc nói ngươi y thuật bất phàm, tinh thông ngoại thương, đừng để trẫm thất vọng. Chữa trị tốt vết thương cho Lăng vương, trẫm sẽ trọng thưởng cho ngươi, nhưng mà, ngươi trị không tốt thì ngươi cũng không cần trở về Phượng phủ nữa đâu.”
Hoàng thượng lấy uy nghiêm của đế vương, áp chế Phượng Khương Trần, để cho nàng hiểu được, Hoàng thượng muốn giết nàng, cho dù có Cửu Hoàng thúc bảo vệ cũng vô dụng.
Phượng Khương Trần cuối người thấp hơn một chút, nhưng lời nói lại không có nửa phần bối rồi, bình tĩnh nói: “Khương Trần nhất định dốc hết toàn lực, xin hỏi bây giờ có thể để cho Khương Trần nhìn thầy thương thế của Lăng vương hay không.”
Phượng Khương Trần biết, Cửu Hoàng thúc đang ở phía sau nàng, nàng rất muốn quay đầu lại, nhìn thoáng qua Cửu Hoàng thúc, nhưng nàng hieu rõ đó là chuyện không thể.
“Tất nhiên rồi.” Hoàng thượng gật đầu.
Phượng Khương Trần đi vào nội thất, lúc nghiêng người lặng lẽ quan sát Đông Lăng Vũ Cửu, lại phát hiện vô luận từ khi nào, Đông Lăng Cửu đều là bộ dáng trầm ổn lạnh lùng kia.
Ngay khi Phượng Khương Trần chuẩn bị thu hồi lại ánh mắt, lại nhìn thấy nụ cười ẩn chứa thâm ý của Thượng thái tử.
Phượng Khương Trần cả kinh, vội vàng cúi đầu, đuổi theo bước chân của cung nữ…
Bước vào nội thất, thái giám cung nữ vội vàng nhường đường, các thái y may mắn lưu lại, giống như gặp.
phải cứu tinh, cũng nhao nhao tránh đi.
Đông Lăng Tử Lãng, chúng ta lại gặp nhau!
Phượng Khương Trần từ trên cao nhìn Đông Lăng Tử Lãng đang hắp hối, chật vật không chịu nổi, nhưng trong mắt nàng lại không có nửa phần đắc ý và cao hứng nào cả.
Phượng Khương Trần biết tình huống của Đông Lăng Tử Lãng khẳng định là rất tệ, nếu không, Hoàng thượng cũng sẽ không hạ chỉ, để cho nàng vào cung chữa trị.
Ngoại trừ bệnh mắt của Vương Cẩm Lăng, nàng không làm ra gì khác, có thể chứng minh chuyện y thuật cao siêu của nàng, Hoàng thượng làm sao có thể đem Đông Lăng Tử Lãng giao cho nàng, chủ yếu bởi vì nàng chính là vị hôn thê cũ của Đông Lăng Tử Lãng.
Bởi vì Đông Lăng Tử Lãng thanh danh quét đất, bởi vì An Bình công chúa chìm sâu trong huyết y vệ đại lao.
Cho dù Hoàng thượng không sợ nàng xuống tay đen, hoàng hậu cũng nên sợ.
Nàng là một cái tiện mệnh, Phượng thị cửu tộc cũng chỉ có một mình nàng.
Nhưng sau khi nhìn thấy nhịp tim của Đông Lăng Tử Lãng càng ngày càng yếu ớt, Phượng Khương Trần hiểu được.
Hoàng hậu không có biện pháp chữa ngựa chết làm ngựa sống.
Tình huống của Đông Lăng Tử Lãng lúc này, cho dù thái y có đồng ý đưa lên danh dược quý hiếm khắp thiên hạ khó tìm, cũng nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm nửa ngày, nửa ngày sau tắt nhiên Đông Lăng Tử Lãng sẽ phải chết.
Mũi tên đi thẳng qua động mạch, rút ra cũng không phải, không rút cũng không phải.
Biện pháp khả thi nhất là không bỏ lỡ thời gian, kịp thời ngăn chặn máu để rút ra mũi tên thì vết thương này sẽ không phải là một vấn đề khó khăn, nhưng cố tình …
May mắn thay, các đại y cũng hiểu mắt máu quá nhiều, Đông Lăng Tử Lãng sẽ chết nhanh hơn cho nên mặc dù mũi tên chưa được rút ra thì tốc độ lưu lượng máu không nhanh.