Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Phượng Khương Trần đơ tại chỗ, bàn tay vốn đang kiểm tra mắt cho Vương Cẩm Lăng, một trượt đi xuống, biến thành đặt trên mặt Vương Cẩm Lăng, trong lúc nhất thời quên không rút lại.
Nhìn từ đằng xa, giống như là đang vuốt ve gương mặt của người yêu. Mối quan hệ thầy thuốc và bệnh nhân vốn dĩ đơn thuần của bọn họ cũng vì thế mà trở nên có chút ám muội.
Gần sát vào nhau, chỉ cần hít thở là có thể ngửi thấy mùi hương trên người đối phương, nhiệt độ xung quanh dường như tăng cao.
Vương Cẩm Lăng chăm chú nhìn thẳng Phượng Khương Trần, mắt cũng không thèm chớp.
Phượng Khương Trần vội vã rút tay về, thoát khỏi ánh mắt của Vương Cẩm Lăng, cười gượng một cái, nói: “Cẩm Lăng nói đùa rồi, Khương Trần không làm thiếp.”
Bất kể ra sao, mị lực của mỹ nam vẫn là vô biên.
Không quan tâm đến tình yêu, bị một nam tử có gia thế tốt, tướng mạo đẹp, tính cách tốt cầu thân, tim không đập nhanh lên, là lừa người đó.
Đương gia chủ mẫu tương lai của Vương gia sẽ không bao giờ là một nữ tử không có căn cơ như Phượng Khương Trần.
“Nhưng ta cũng là Vương Cẩm Lăng.” Lời này, tự Vương Cẩm Lăng nói ra cũng không còn chút sức lực nào.’Nếu như mắt của hắn không sáng lại, có lẽ hắn còn có thể nói đến chuyện cưới Phượng Khương Trần, bây giờ thì…
Không thể nữa rồi!
Hóa ra, người muốn có cái gì, thi phải trả giá thứ ấy.
Đây chính là trả giá cho đôi mắt sáng lại.
Bờ mi dài rậm run rẩy, che đậy đi sự cô đơn.
Vương Cẩm Lăng biết, hắn và Phượng Khương Trần đời này không có cơ hội nào, cho dù Vương gia có đồng ý thì với tính cách của Phượng Khương Trần, nàng cũng không gả vào một Vương gia quy củ nghiêm ngặt.
Bầu không khí có chút lúng túng, nét cười trên mặt Phượng Khương Trần cũng không trụ được nữa, nàng cầm lấy chén trà trên bàn, uống một hơi cạn sạch: “Cẩm Lăng, mắt của ngươi hồi phục rất tốt, máy ngày này vẫn như cũ, ít nhìn nghỉ ngơi nhiều vào, ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”
Nói xong, nagf đặt chén trà xuống, đi ra ngoài.
Phượng Khương Trần tự cho là mình bước đi hào phòng, thực chất là chạy trối chết.
Vương Cẩm Lăng cười ha ha, quét sạch vẻ hiu quạnh lúc nãy.
“Cẩm Lăng, ngươi không đàng hoàng tẹo nào.” Phượng Khương Trần đứng ở cửa, quay đầu lại lườm hắn một cái.
Người này…đúng là.
Hắn mở lời hỏi cưới, có lẽ là không liên quan gì đến chuyện tình yêu.
Là nàng nghĩ nhiều quá rồi, thời đại này nào có nhiều động lòng như thế, nàng tự luyến thôi.