Chương
“Chuyện gì có quan hệ với Phượng Khương Trần thì chính là chuyện của ta. Chu Hằng, ngươi không xứng với Phượng Khương Trần, đừng si tâm vọng tưởng!” Vũ Văn Thanh nói lời cảnh cáo.
“Ta không xứng, vậy người thì xứng phải không?” Chu Hằng cũng không cam yếu thế mà châm chọc lại, trên người thấp thoáng hơi thở tôn quý mà người bình thường không có.
“Chu Hằng, mặc ngươi có tin hay không! Trong mắt ta, Phượng Khương Trần chỉ là một bằng hữu.” Hắn ta đã sớm nhận định, rằng Phượng Khương Trần vốn là người của Cửu Hoàng thúc.
Hôm nay mượn rượu giả điên, vốn cũng chỉ muốn cậy được miệng Phượng Khương Trần, để Cửu Hoàng thúc hiểu được tình cảnh của hắn ta. Chỉ cần Cửu Hoàng thúc đưa tay ra giúp đỡ bản thân, thì từ nay về sau, Vũ Văn Thanh hắn sẽ nhận định Cửu hoàng thúc là người quan trọng nhát.
Vũ Văn Thanh chưa bao giờ nghĩ Phượng Khương Trần có thể giúp đỡ hắn. Nếu toàn bộ bàn tay của mọi người giúp được hắn ta ở Đông Lăng vương triều đều được đưa đến đây, thì sự lựa chọn của hắn ta vẫn là Cửu hoàng thúc.
Tất nhiên, nếu Cửu Hoàng thúc không có năng lực này, thì cũng không xứng đáng để hắn ta nhận chủ.
Mạng của ba mươi vạn con người, lưng hắn ta gánh không nỗi.
Vũ Văn Thanh nhanh chóng rời đi.
Dưới ánh trăng, Chu Hằng vẫn đứng đó, nhìn theo bóng Vũ Văn Thanh quay người về phòng. Hắn lắc lắc đầu, cũng xoay người trở lại phòng của chính mình.
Mỗi người, đều không ai đơn giản!
“Đi hết rồi, còn muốn nhìn nữa không?” Lam Cửu Khánh đi ra khỏi chỗ tối, đi đến nơi Phượng Khương Trần cũng đang tránh trong một chốn tương tự, trên mặt là một nụ cười tán thưởng.
Phượng Khương Trần này coi như có chút đầu óc, không phải người mù quáng dễ tin.
“Ngươi nói xem, người bên cạnh ta, vì sao chẳng có ai đơn giản vậy?” Phượng Khương Trần cũng không kinh ngạc trước sự xuất hiện của Lam Cửu Khánh.
Trước đó nàng đã thấy rồi, Lâm Cửu Khánh cũng không giấu nàng.
“Ngươi cũng không đơn giản.”
Vật hợp theo loài, người hợp theo bảy.
“Cũng có lý, tôi cũng không quan tâm bọn họ đơn giản hay không, chỉ cần họ không có ý hãm hại ta là được!” Phượng Khương Trần gật đầu thật mạnh.
Bắt kể là Vũ Văn Thanh hay Chu Hằng, hai người họ đều đang bảo hộ nàng bằng chính cách của họ.
Nghĩ thông rồi, Phượng Khương Trần cũng lười suy tư nữa. Lúc này nàng mới sực nhận ra, vì sao nam nhân trước mặt này lại đến nữa?
“Ngươi đến đây làm gì? Bị thương?”
Lâm Cửu Khánh buồn bực đến sắp hộc máu. Sao mà cứ ba ngày là hai bữa hắn lại bị thương được? Cứ tìm tới Phượng Khương Trần là nhất định sẽ bị thương sao?
“Ngươi không bị thương thì tới tìm ta làm gì? Lâm Cửu Khánh, không có chuyện gì thì đừng có đến làm phiền ta. Ta không có thời gian mà chơi đùa với ngươi.” Phượng Khương Trần lập tức không nề mặt, lời lẽ nghiêm khắc từ chối.
Lâm Cửu Khánh là người trong giang hồ, không quan tâm này nọ. Tuy nàng là nữ tử không bị lễ giáo thế tục ảnh hưởng, nhưng cũng không có nghĩa là Lâm Cửu Khánh có thể không tôn trọng nàng, có ý khinh thường nàng.
Quan trọng là nàng không có ý gì khác với Lâm Cửu Khánh.
Lâm Cửu Khánh đã hiểu, trong mắt chợt thoáng qua tia thất vọng, lập tức thu liễm lại, nói với vẻ mặt không chút thay đổi: “Phượng Khương Trần, ta đã cứu ngươi một lần, ngươi thiếu ta một ân tình!”
“Ngươi còn muốn đòi lại ân tình? Được thôi, ta nhớ rõ ngươi muốn ta giúp ngươi cứu một người. Đó là ai?” Phượng Khương Trần biết người Lâm Cửu Khánh nói chín là người nàng từng giúp một lần lúc trên đường vào biệt viện Hoàng gia.
Nói đến chính sự, sắc mặt Phượng Khương Trần tốt hơn nhiều lắm.
Chỉ cần Lâm Cửu Khánh không bắt nàng làm mấy chuyện kỳ quặc khó hiểu là được.