Chương
Hơi thở nóng rực phả vào mặt nàng, mang theo sự bá đạo và cuồng vọng khủng khiếp. Không biết vì đâu, Phượng Khương Trần cứ cảm thấy rằng hương vị này rất quen thuộc.
Nhưng Lâm Cửu Khánh cũng không cho nàng cơ hội suy nghĩ nhiều, trực tiếp động thủ đoạt thứ trong tay nàng.
“Thứ này dùng như thế nào?” Không ngờ Lâm Cửu Khánh lại có vẻ như người “không ngại học hỏi”, tự mình đùa nghịch máy lần, sau khi không tìm ra được cách, hắn lại tự chỉa hết lên đầu Phượng Khương Trần.
“Ngươi đừng làm bậy!” Bị người ta chỉa súng vào, cảm giác này thật sự không ổn.
“Dạy ta cách sử dụng.” Lâm Cửu Khánh lại không thể biết có gì không hợp lý.
Phượng Khương Trần nhướng mày, nhìn cây súng trên trán, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Ngươi trước đặt nó xuống đã.”
Nàng rất sợ cây súng này nổ lung tung, rồi nàng sẽ bắt hạnh chết thảm. Đúng là bị kịch!
“Dạy ta cách sử dụng!” Lâm Cửu Khánh không hề thỏa hiệp.
Phượng Khương Trần bèn lắc đầu ngay không nghĩ ngợi gì: “Không dạy được. Ngươi muốn giết ai, ta giúp ngươi, coi như ta trả ơn cứu mạng cho ngươi.”
Nàng không thể đưa súng cho Lâm Cửu Khánh, càng không thể dạy hắn cách sử dụng. Cây súng này là thứ phòng thân lợi nhát cho nàng, Lâm Cửu Khánh học xong cách dùng rồi, còn có thể trả lại cho nàng sao?
Nàng tin Lâm Cửu Khánh là quân tử, đã đồ rồi thì khó mà dậy, nên thà là nàng mạo hiểm.
“Chỉ với ngươi? Mơ huyền!” Lâm Cửu Khánh cự tuyệt ngay không hề suy nghĩ.
Nơi hắn muốn đến vô cùng nguy hiểm, không cần thiết để Phượng Khương Trần gặp nguy hiểm.
Phượng Khương Trần khẽ thở phào. Nàng biết nam nhân trước mặt này không có ác ý, cũng lập tức thu lại suy nghĩ muốn giết đối phương. Nàng đưa tay lên dời nòng súng đi.
Bị súng chỉa vào thật sự rất đáng sợ, nàng cứ luôn cảm thấy lúc nào cái mạng nhỏ của mình cũng khó mà giữ được.
“Đừng nhìn ta như vậy. Dù ngươi có biết dùng thứ này, thì trong phút chốc ngươi cũng không sử dụng thành thạo được. Hẳn ngươi đang vội làm việc, đưa ta đi theo, ta sẽ giữ bí mật này thay ngươi!”
Lúc nói chuyện, tay phải Phượng Khương Trần nhanh chóng đánh úp về phía Lâm Cửu Khánh, luồng vào trong tay của hắn, đoạt cây súng lại: “Lâm Cửu Khánh, chúng ta đều là người có bí mật. Chúng ta đã biết bí mật của nhau, vậy sẽ không lo có ai bị bắn đứng ai nữa!”
“Tay ngươi nhanh nhẹn thật đấy!” Lâm Cửu Khánh không hề bực bội, trái lại còn rất hâm mộ.
Đôi tay như vậy, có lẽ rất hợp để giết người.
“Bình thường bình thường, đứng thứ ba ở Đông Lăng thôi!” Phượng Khương Trần huơ huơ cây súng trong tay: “Lâm Cửu Khánh, hôm nay ngươi muốn giết bao nhiêu người?”
Phượng Khương Trần đang đánh giá xem đạn của mình có đủ dùng hay không.
“Ngươi quan tâm vậy à?”
“Ta phải mua chuộc ngươi, giúp ngươi làm tốt chuyện này, ngươi hãy giúp ta bảo vệ bí mật này cho tốt!”
Trao đổi lợi ích. Sự thật chính là như: vậy đấy!
Nàng và Lâm Cửu Khánh chính là như vậy.
“Ngươi cho là ta sẽ bị ngươi mua chuộc sao?” LCT cười lạnh đầy khinh thường.
Hắn cho là Phượng Khương Trần không ngu ngốc, thì ra nàng vẫn là người ngu ngốc như vậy.
“Sẽ không, nhưng ngươi sẽ không tiết lộ bí mật của ta, nếu không ngươi cũng chẳng đợi đến ngày hôm nay. ta giúp ngươi làm chuyện này, coi như ta trả cho ngươi ơn cứu mạng.” Trước đó nàng đã bối rối nên mới muốn giết người diệt khẩu.
Giết Lâm Cửu Khánh?
Chưa nói nàng không có khả năng làm được, mà dù nàng có giết rồi, thì Tô Vân Thanh cũng không tha cho nàng.
“Ngươi thông minh lắm!” Đó là đánh giá của Lâm Cửu Khánh dành cho Phượng Khương Trần.