Chương
Lâm Cửu Khánh không phải một người lương thiện, thấy tình cảnh như vậy thì kiếm trong tay bèn lướt qua thật nhanh, người vừa trúng đạn lập tức ngã xuống đắt.
Lúc này mới con như phối hợp hoàn hảo.
Tiếc là Phượng Khương Trần không cảm thấy vui vẻ chút nào. Ngay một khắc nàng ập xuống kia, nàng mới phát hiện ra…
Mẹ kiếp, đây căn bản không phải là trên chiến trường. Thứ bay đến không phải là lựu đạn mà là dao, nàng nằm xuống trên mặt đất để làm gì? Bắn thẳng ra là được rồi? Ập xuống thế này đúng là đau chết cô.
Phượng Khương Trần lăn tại chỗ ba vòng mới ngừng lại. Cô đang chuẩn bị đứng dậy thì phát hiện ra dường như hai tên tiền vào thông báo cho cô chỉ là một quả hồng mềm, cầm đao chuẩn bị đến chém cô.
Lâm Cửu Khánh phát hiện ra. Tuy hắn cũng có khả năng bảo vệ được Phượng Khương Trần, nhưng hắn cũng không làm như vậy, vì hắn muốn xem thử, rằng rốt cuộc Phượng Khương Trần có năng lực cùng tiến cùng lùi với hắn hay không.
Nếu nàng có năng lực này, vậy sẽ không cần hắn bảo hộ, còn nếu không, sự bảo hộ của hắn cũng không có ý nghĩa gì, chỉ bằng cho người chết sớm thêm một chút.
Không hề khiến Lâm Cửu Khánh thất vọng, khi hai tên kia cách Phượng Khương Trần chỉ còn hơi mười bước, chúng đã bị Phượng Khương Trần gạt cho ngã, một phát súng vào ngực.
Căn bản là những kẻ này không biết sức sát thương của súng, rất không phòng bị cây súng trong tay nàng.
Phượng Khương Trần đứng dậy nói với Lâm Cửu Khánh: “Lâm Cửu Khánh, ngươi cẩn thận một chút cho ta, đừng để bị trúng.”
Đạn thì không có mắt. Đánh tới đánh lui với đám người này, nàng thật sự bị hoa mắt rồi, Phượng Khương Trần cũng không cần đánh trúng chỗ hiểm, chỉ cần bắn được đối phương là tốt rồi.
“Vụt” Một phát bắn vào nơi lành, nhưng dù giây lát không thể chết, thì vẫn còn Lâm Cửu Khánh ở đây, để hắn thuận tay bổ cho một kiếm.
Người Dạ Thành cũng không hề ngu ngốc. Sau khi có mấy kẻ ăn mệt, ba kẻ còn lại đã thông minh hon: “Mọi người cần thận một chút, tránh khỏi ám khí của xú nữ nhân kia!”
Vậy nên.
“Âm!”
Một phát bắn bị hụt.
Trong dự kiến.
Những người này đều là cao thủ có danh có tiếng, muốn tránh máy viên đạn này cũng không khó, chẳng qua bọn chúng quá bận rộn: Vừa phải tránh Phượng Khương Trần, vừa phải đối phó với Lâm Cửu Khánh, không khỏi phải dốc hết sức.
Phượng Khương Trần nhìn Lâm Cửu Khánh lấy một địch ba, tranh phong không tệ thì cũng không sốt ruột. Nàng chọn một vị trí an toàn để chuẩn bị bắn lén.
Cũng không ngờ chuyện này lại khiến đám người Dạ Thành hiểu lầm hoàn toàn.
“Đi, giết con ả thối tha kia, ám khí của nó hết dùng được rồi!” Trong ba tên có người thấy vậy bèn tiến lên ngăn chặn công kích của Lâm Cửu Khánh, nói với đồng lõa.
Mười đại cao thủ của Dạ Thành, lầy Bộ Kinh Vân để dụ Lâm Cửu Khánh đến đây, kết quả thì sao?
Không những không bắt sống được Lâm Cửu Khánh, chưa vạch được mặt nạ của hắn, thì toàn quân đã gần bị diệt, mặt mũi Dạ Thành chẳng còn bao nhiêu nữa.
“Được!”
Dưới sự che chở của đồng lõa, một người bức ra, hai người còn lại hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Cửu Khánh.
“Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào. Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thanh toàn ngươi.”