Chương
Tuần mã mở đường, thị vệ canh giữ, có thể thấy được sự cao quý nhường nào. Nếu người này không phải hoàng tử hoàng tôn thì cũng là người trong giới quý tộc, Phượng Khương Trần im lặng tránh đi, cũng không ngờ chiếc xe đi trước đột ngột dừng lại.
“Ơ?” Phượng Khương Trần hơi sửng sốt, lại thấy một người có vẻ như Thái giám đi đến.
“Phượng Tú, Cửu Hoàng thúc cho mời!”
Hai mắt Phượng Khương Trần trợn lên thật lớn, trong đôi ngươi đen xinh đẹp tràn ngập vẻ không thể tin.
Vì sao lại trùng hợp như vậy?
Cô nương này đẹp quái Thái giám cảm giác tâm của mình cũng sắp nhảy lên rồi, bèn vội vã cúi đầu: “Phượng Tú, xin nhanh lên, đừng để cho Cửu Hoàng thúc phải đợi lâu.”
Cửu Hoàng thúc cũng không cưỡi ngựa, mà là ngồi ở bên trong. Xe ngựa được bốn con tuần mã kéo đi, toàn thùng xe được sơn tối đen, vô cùng tôn quý.
Thế gian này cũng chỉ có Cửu Hoàng thúc có tư cách ngồi vào chiếc xe ngựa như thế!
“Được! Công công, mời!” Phượng Khương Trần lập tức hồi hồn lại, vội vã nở nụ cười với thái giám, dọa đến mức thái giám này không dám nhìn nàng, vội vã dẫn đường.
Phượng Khương Trần đi lên trước xe ngựa, còn chưa kịp nói gì, đã nghe Cửu Hoàng thúc lên tiếng: “Lên xel”
Giọng nói của Cửu Hoàng thúc thấp thoáng một chút khàn khàn.
Tất nhiên Cửu Hoàng thúc biết tình cảnh của nàng lúc này.
“Đa tạ Cửu Hoàng thúc!” Phượng Khương Trần áp chế rung động trong lòng, nói với giọng điệu bình tĩnh.
Xe ngựa của Cửu Hoàng thúc không có ai ngồi cùng, cũng chưa từng có ai lên được xe ngựa của Cửu Hoàng thúc. Không ngờ vậy mà nàng lại có cơ hội này, được cùng ngồi xe với Cửu hoàng thúc.
Như thế này thì có tính là nàng trong họa gặp phúc không? Phượng Khương Trần cố gắng áp chế khóe miệng không nhéch lên.
“Phượng cô nương, mời!” Thái giám thông minh giúp đỡ Phượng Khương Trần lên xe ngựa, mà bản thân biết ý, không hề đi lên cùng.
Phượng Khương Trần gật đầu tạ ơn, hai mắt càng trở nên sáng ngời.
Nàng mở cửa xe ra, rồi Phượng Khương Trần nhìn đến ngây người.
Nàng vẫn biết đúng là Cửu Hoàng thúc rất đẹp, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Cửu Hoàng thúc với trường bào sắc huyền, đang nửa nằm trên tháp, đầu dựa vào đào chẩm, nàng vẫn không kìm được mà nuốt nước miếng.
Công tử Vô Song!
Nếu nói về mỹ nam ké, thì khi Cửu Hoàng thúc ra chiêu, ngài sẽ không cần làm gì cả, cũng có thể khiến người ta tự động trúng kế.
Vương Cẩm Lăng thì là ánh trăng, mà Cửu Hoàng thúc lại tựa mặt trời. Dù hắn có đứng vào một góc, cả người rách nát, hắn cũng không giấu được vẻ ngời sáng rạng mắt người kia.
“Đã nhìn đủ chưa?” Ánh mắt nóng rực như vậy, trừ khi là người chết, bằng không làm sao có thể không cảm giác được? Chỉ là nếu nàng không có ác ý, Đông Lăng Vũ Cửu cũng mặc kệ vậy. Ngón tay thon dài của hắn lật từng trang sách, tiếng vang soàn soạt khiến Phượng Khương Trần có loại cảm giác như miệng đắng lưỡi khô.
Nghe trong giọng nói của Cửu Hoàng thúc cũng không có ý khinh ghét, Phượng Khương Trần nhẹ nhàng thở ra, trần định tự nhiên đóng cửa xe ngựa lại, ngồi xuống cười bảo: “Cửu Hoàng thúc có tư thái của thiên nhân, cả đời này Khương Trần nhìn mãi cũng không đủ!”
Cái này có tính là một loại tỏ tình không?
Phượng Khương Trần tự cười, vẻ đầy tự nhiên hào phóng. Dù có thích Cửu Hoàng thúc, nàng cũng không thể vì Cửu Hoàng thúc mà đánh mắt mình.
Hửm?
Phượng Khương Trần có lá gan lớn như vậy từ lúc nào?