Chương
Đường trước đã bị các vị thiên kim ngăn lại, Phượng Khương Trần ngừng bước, không quá để ý: “Xe ngựa bị hư, may gặp Cửu Hoàng thúc, ngài bèn tiễn ta một đoạn.”
“Xe ngựa bị hư nên được Cửu Hoàng thúc tiễn đi?” Cước bộ Tạ Tam lảo đảo một cái, suýt thì té ngã.
Cửu Hoàng thúc nhiệt tình như vậy từ lúc nào. Không phải có người chết trước mặt hắn còn lười ra tay sao?
“Sao cơ? Không được à?” Mày hạnh nàng nhíu lại, sát ý phóng ra ngoài, lại thêm một phần ngạo khí.
“Được, được, tất nhiên là được!” Ta Tam gật đầu liên tục.
“Ngươi đã dùng thủ đoạn gì mà được Cửu Hoàng thúc đưa ngươi đi?” Tư Mã Yến đứng dậy, nghiền răng nghiền lợi mà nhìn Phượng Khương Trần.
Sớm biết vậy, sớm biết vậy… nàng ta đã lên lòng tốt, đưa người này đến đây, vậy cũng sẽ không đề nàng ta có được sự nổi bật hiện tại.
“Thủ đoạn? Ta cần sao?” Phượng Khương Trần nở một nụ cười, nhìn Tạ phu nhân đang đứng trước đám người, cười tiến lên: “Tạ phu nhân, ngại quá, Khương Trần đã đến chậm!”
Sóng mắt Phượng Khương Trần lưu chuyền, thấp thoáng một tia lạnh lẽo.
Hôm nay Cửu Hoàng thúc đưa nàng đến, nàng sẽ đại diện cho Cửu Hoàng thúc, không thể mất phong độ của cao môn chỉ nữ, càng không được làm ô danh tôn quý của Cửu Hoàng thúc.
Đào Hoa yến, thi hội này thật nhàm chán. Nàng phải làm cho những người này hiểu được trong một lần, rằng Phượng Khương Trần nàng không dễ chọc!
“Không sao, chỉ là Phượng tiểu thư đến chậm rồi, thì phải bị phạt!” Tạ phu nhân mỉm cười nhìn thoáng qua tiểu thư Mã Yến phía sau, lúc nói chuyện với Phượng Khương Trần thì trong mắt mới hiện lên thiện ý.
“Khương Trần tuân mệnh!” Phượng Khương Trần nói đầy nhu thuận.
Công tử các phủ cũng phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, phải phạt, phải phạt, phạt cái gì được đây? Phải rồi, đến trễ phạt ba chén! Hôm nay lại là thi hội, phải phạt Phượng cô nương làm thêm một thủ thi nữa!”
“Ta thấy phạt rượu còn được, thi chỉ sợ vô phương. Ở Đông Lăng này ai chẳng biết Phượng tiểu thư không biết đọc chữ, nào có thể làm thi gì chứ? Một thủ thì miễn cưỡng, có thể người ta đã chuẩn bị từ trước, nhưng hai thủ này không phải là làm khó người ta à?” Một nữ tử thân cung trang thủy lam cười duyên bảo, hệt như đang giải vây cho Phượng Khương Trần, nhưng cũng là dẫm nát nàng dưới chân.
“Ôn tiểu thư nói chí phải, bảo Phượng Khương Trần này làm thơ, haha! Cũng không biết có thể gặp người hay không, các huynh cũng xấu quá rồi đấy!”
Ghen tị xong, chúng nữ tử đã kịp lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần ngập tràn ghen tị.
Dựa vào đâu mà xe ngựa Phượng Khương Trần bị hỏng rồi, còn có thể được Cửu Hoàng thúc đích thân hộ tống?
Dựa vào đâu mà với một kiện áo đơn thôi, còn không mang theo trang sức gì như vậy, Phượng Khương Trần vẫn có thể đè áp các nàng xuống dưới?
Nếu không thể lấy vận khí và vẻ ngoài áp được Phượng Khương Trần, vậy áp chế nàng ngoài sáng đi, để Phượng Khương Trần nàng ta hiểu được, rằng thi hội này chẳng phải nơi nàng ta có thể đến!
Phượng Khương Trần cười khẽ một tiếng, nửa trách cứ nửa đồng tình bảo: “Bồi hậu luận nhân, tiểu nhân dã; đương diện luận nhân, quý nữ dã. Quý nữ của Đông Lăng, coi như hôm nay Khương Trần được mở mang kiến thức, là đẹp hơn hơn, miệng hơn cả kiếm!”
Căn bản là Phượng Khương Trần chẳng sợ đắc tội ai.
Thế gia tự xưng là thanh quý, tuy có quyền thế lớn, nhưng vẫn chẳng phải hoàng gia hay công hầu.
Những kẻ này cũng chẳng dễ hạ độc thủ với nàng.
“Phượng Khương Trần, ngươi dám nhục mạ chúng ta?” Tư Mã Yến không quan tâm đến ánh mắt của Tạ phu nhân, đứng dậy với vẻ chỉ trích.