Chương
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, xác định sinh mạng Tư Mã Yến đã không còn gì nguy hiểm nữa, Phượng Khương Trần mới đứng dậy bảo: “Được rồi, Tư Mã tiểu thư không còn chuyện gì nữa, mong mọi người đừng lo lắng. Có nước hay không? Rót một ít nước cho ta rưa tay một chút!”
“Phượng Khương Trần, ngươi thật lợi hại!” Một thanh sam công tử lúng ta lúng túng mở miệng, ánh mắt dừng trên người Phượng Khương Trần mãi lâu sau không thu về.
Nữ tử như vậy, ở Đông Lăng chẳng có máy người, vậy sao khiến người ta dời mắt đi được chứ?
“Thuật nghiệp hữu chuyên công, cùng lắm Khương Trần chỉ qua mắt thợ mà thôi.” Phượng Khương Trần không thèm để ý, xả tay áo, ống tay áo rộng thùng thình vẽ ra một đường cung giữa không trung, tạo ra sự phóng khoáng và tiêu sái khó thành lời.
Khí độ trần ai và phong lưu danh sĩ này của Phượng Khương Trần thật sự là danh sĩ phong lưu. Vương Cẩm Lăng nhìn Phượng Khương Trần còn nỗi bật hơn cả hắn, không khỏi có phần hơi hờn giận.
Thanh sam công tử kia như còn muốn nói gì nữa, thì hạ nhân đã đưa nước đến. Phượng Khương Trần không phát biểu gì, tỉ mỉ rửa tay trước cái nhìn chăm chú của mọi người một phen, mà sau đó thì vẻ mặt của Tư Mã Yến cũng tốt hơn nhiều, không còn sùi bọt mép nữa, chỉ là người vẫn chưa tỉnh lại.
“Tạ phu nhân, chỉ sợ là Tư Mã tiểu thư không thể tham gia thi hội nữa, chi bằng cho người đưa Tư Mã tiểu thư về nhà đi thôi, nàng cần tĩnh dưỡng.” Sau khi Phượng Khương Trần rửa tay xong, nàng bèn đề nghị với Tạ phu nhân.
Sớm tiễn người này đi một chút mới có thể cho qua chuyện này.
Nàng cũng không muốn bị chặn ngoài cửa.
“Mau, tiễn Tư Mã tiểu thư trở về!” Tạ phu nhân lập tức ra hiệu cho hạ nhân nâng Tư Mã Yến lên, rồi lập tức nói với Phượng Khương Trần đầy cảm kích: “May mà có Phượng Tú, nếu không thật sự hôm nay đã có tai nạn chết người rồi!”
Nghĩ đến khí độ không hề thay đổi của Phượng Khương Trần sau tình huống như thé, trong mắt Tạ phu nhân hiện lên một tia tán thưởng.
Trước đó Tạ gia thật sự đã lấy trân châu làm mắt rồi, Phượng Khương Trần này cũng không đáng ghét như lời bên ngoài đồn thổi, ít ra y thuật của nàng cũng rất không tôi.
Có lẽ, chuyện của Tạ Quý phi…
Tạ phu nhân thấp thoáng một chút chờ mong.
“Ta phu nhân quá lời rồi. Nếu đã không còn gì nữa, vậy không biết bây giờ Khương Trần nhập viên được chưa?”
Phượng Khương Trần nhìn thoáng qua, chúng thiên kim vẫn đang chặn lại đường đi của nàng. Thi hội này, hôm nay nàng vẫn không vào không được.
Rõ ràng là lời vui vẻ, nhưng lại khiến các vị thiên kim run như cầy sấy. Nghĩ đến tình huống của Tư Mã Yến, mắt nhìn của các thiên kim với Phượng Khương Trần lại thêm một phần kiêng kị, do dự không biết có nên nhường đường cho Phượng Khương Trần không. Tuy nhiên, mấy nữ tử thế gia ngông nghênh như vậy, chuyện đó khiến các nàng không cam lòng.
Vương Cẩm Lăng thấy tình huống như vậy, cười bảo: “Khương Trần muốn vào Bách Thảo Viên tất nhiên là có thể, nhưng quy củ của Bách Thảo Viên này là mỗi lần vào trong phải làm được một bài thơ có liên quan đề hoa cỏ. Tuy Khương Trần mới cứu được Tư Mã Tú, nhưng vẫn không thể phá đi quy củ.”
“Quả nhiên phong nhã! Đại công tử yên tâm, Khương Trần tuyệt không phá hư quy củ của Bách Thảo Viên này!” Phượng Khương Trần đã hiểu, Vương Cẩm Lăng đang giải vây giúp nàng, bỏ qua chuyện của Tư Mã Yến.
“Phượng tiểu thư quả nhiên sảng khoái! Người đâu, văn chương thị hầu.” Tạ Tam cũng có ý phối hợp, các vị công tử cũng nói lên theo. Trong phút chốc, có vẻ họ đã quên mắt chuyện của Tư Mã Yến.
Văn chương?
Phượng Khương Trần nhìn về phía Vương Cẩm Lăng cầu cứu, nàng tự nhận văn chương mình không ra người.
Vương Cẩm Lăng cười lắc đầu. Trước khi mọi người kịp mở miệng, hắn đã nhắc bút: “Ta chấp bút thay Phượng Tú, được không?”
AI “Đại công tử…” Mọi người kinh hô, một đám nhìn Vương Cẩm Lăng đang cầm bút lên.